Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 439 -

Vân Sơ cầm tay Lâm thị.
Lúc trước gạt nương là vì sợ nương lộ ra manh mối trước mặt Bình Tây Vương. Lúc này hiểu lầm giữa nàng và hắn đã được giải trừ, cho nương biết sự thật cũng không sao.
“Là con không tốt...” Vân Sơ nhẹ giọng nói: “Con phải sớm nói cho nương, đôi nhi nữ của con vẫn còn sống, sống rất tốt, đã hơn bốn tuổi, gần được năm tuổi rồi.”
“Con nói cái gì?” Lâm thị mở to hai mắt: “Sơ nhi, con không phải đang nói mớ đó chứ?”
“Là sự thật.” Vân Sơ cười dịu dàng: “Hài tử thật sự còn sống, mấy ngày nữa là nương có thể gặp bọn nhỏ rồi.”
Lâm thị vô cùng vui mừng: “Thật tốt quá, thật tốt quá, hài tử còn sống! Những năm gần đây cha con vẫn luôn tự trách, ông ấy có thể bảo vệ ngàn vạn bá tánh nhưng lại không bảo vệ được con, đây là chuyện khiến ông ấy tiếc nuối nhất trong đời. Bây giờ bọn nhỏ còn sống, cha con có thể nhẹ lòng rồi! Sơ nhi, mau nói hài tử đang ở đâu, sao lại không ở cùng con?”
“Hài tử...” Vân Sơ dừng một chút: “Cha của bọn nó là Bình Tây Vương.”
Lâm thị che miệng: “Nói cách khác, Du ca nhi và Trường Sinh là huyết mạch của Vân gia, ông trời ơi, khó trách ta vừa gặp hai hài tử kia đã cảm thấy yêu thích vô cùng, chẳng trách Trường Sinh lại giống con như đúc... Hài tử còn sống, thật là không còn chuyện gì tốt hơn! Sơ nhi, bây giờ con đã có hài tử, cần nam nhân để làm gì, sau này ở một mình cũng tốt, cứ như vậy là tốt rồi, chúng ta không đi gặp Chu Nam hầu phu nhân nữa!”
Vân Sơ cười: “Du ca nhi và Trường Sinh còn ở trong cung với Ân tần, hai ngày nữa mới về, nương không cần nóng vội.”
“Ta phải về nói tin tốt này cho tổ phụ của con!” Lâm thị vội vội vàng vàng đứng lên: “Sơ nhi, con cứ bình tĩnh, cả nhà chúng ta sẽ nghĩ cách đoạt lại hài tử!”
Bà ấy nói xong thì lập tức rời đi.
Sau khi bà ấy ra khỏi cửa, Sở Dực mới rời khỏi nội thất.
Đây là lần đầu tiên hắn vào khuê phòng của nữ tử, quanh chóp mũi đều là hơi thở thuộc về Vân Sơ, mũi tùy ý ngửi nhưng mắt lại không dám nhìn loạn.
Cuối cùng cũng chờ được Lâm thị rời đi.
“Khiến Vương gia chịu thiệt rồi.”
Vân Sơ áy náy nhìn hắn.
Vốn dĩ nàng và Bình Tây Vương thanh thanh bạch bạch, bây giờ lại giấu hắn đi như vậy, trông có vẻ như đã làm ra chuyện gì đó thật.
Đột nhiên có chút xấu hổ.
“Vân Sơ.” Sở Dực mở miệng gọi tên nàng: “Nếu, ta là nói nếu, Hoàng Thượng cho phép ta cưới nàng làm vương phi, nàng có đồng ý không?”
Vân Sơ không do dự lắc đầu: “Xin lỗi Vương gia, ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện tái giá.”
Đáp án này cũng nằm trong dự kiến của Sở Dực, hắn thất thần một hồi rồi nói tiếp: “Vì hài tử cũng không muốn sao?”
“Nếu là vì hài tử...” Vân Sơ dừng một chút: “Vì hài tử, chuyện gì ta cũng đồng ý.”
Sở Dực nhìn nàng thật lâu: “Được, ta hiểu rồi.”
Hắn động tình.
Nhưng nàng vô tình.
Cho dù hắn có cưới được nàng thì nàng cũng chỉ gả vì bọn nhỏ.
Hắn sẽ không ép uổng nàng.
Sẽ có một ngày, nàng cam tâm tình nguyện gả cho hắn chứ không phải vì một nguyên nhân nào khác.
“Sắc trời không còn sớm, ta cáo từ trước.”
Sở Dực mang theo bánh hoa quế đã lạnh bước qua ngạch cửa.
Lúc này sắc trời đã hoàn toàn tối sầm.
Sở Dực cưỡi ngựa tới cửa cung, một đường tới thẳng Ngự Thư Phòng.
“Nghịch tử, ngươi còn dám tới!”
Hoàng đế tức giận thổi râu trừng mắt, đôi mắt như tóe lửa nhìn về phía Sở Dực.
Sở Dực vén áo bào quỳ xuống: “Nhi thần làm chuyện đại nghịch bất đạo, xin phụ hoàng giáng tội!”
“Ngươi còn biết là chuyện đại nghịch bất đạo!” Hoàng đế ném vỡ cái ly: “Thái Hậu đã từng tuổi này, bị ngươi chọc giận đến ngã bệnh, ngươi phải chịu tội gì!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận