Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 561 -

Thời gian nhoáng cái đã đến cuối tháng hai.
Mùa xuân năm nay tới rất sớm, trên những nhánh cây đã xuất hiện mầm non mới, hoa cỏ nở rộ trong gió chào đón mùa xuân.
Vân Sơ gần như một đêm không ngủ, vừa mới lim dim được một lúc thì đã bị lay tỉnh.
“Sơ nhi, đừng ngủ nữa, mau dậy nào.”
Thấy Vân Sơ cuộn người vào chăn, Lâm thị chỉ đành xốc hết cả chăn gối lên.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của con, đừng để lỡ giờ lành, Thính Tuyết Thính Phong, kéo chủ tử các ngươi dậy.”
Hai nha hoàn lập tức bước lên, một trái một phải đỡ Vân Sơ ngồi dậy.
Vân Sơ gian nan mở mắt.
Đêm qua mấy phụ nhân trong tộc tới đây nói với nàng một số điều về đạo phu thê cho đến tận nửa đêm.
Tuy nàng đã từng gả một lần nhưng không đồng nghĩa với việc nàng dày dặn kinh nghiệm, khẩn trương vẫn cứ là khẩn trương, không ngủ được vẫn là không ngủ được.
Nàng nghĩ tới rất nhiều chuyện, cả chuyện đời trước và chuyện kiếp này, từng sự kiện cứ lướt trong đầu nàng như cưỡi ngựa xem hoa...
Vân Sơ ngồi trước gương, hai hỉ bà ngũ phúc giúp nàng trang điểm, miệng nói rất nhiều lời chúc phúc.
Chờ đến khi trang điểm xong thì nàng cũng đã tỉnh táo, được hỉ bà hầu hạ mặc giá y rườm rà phức tạp.
Giá y này hoàn toàn không giống sáu năm trước.
Khi đó nàng gả thấp, vì cố kỵ mặt mũi của Tạ gia nên giá y cũng được may thêu theo quy chế hàn môn, không đủ khí khái.
Còn chiếc giá y lúc này...
Vì hôn sự quá gấp gáp nên Lễ bộ đã sắp xếp thêm tú nương tới phụ giúp tú nương của Vân gia, một trăm vị tú nương đã dùng thời gian một tháng để hoàn thành chiếc giá y tinh xảo hoa lệ này.
Toàn bộ giá y được thêu từ chỉ vàng và chỉ bạc, đồ án uyên ương, bách hoa, song hỉ, đoàn chi... hàm ý bách niên hảo hợp, hạnh phúc mỹ mãn.
“Thật là đẹp mắt!” Hỉ bà không nhịn được ngợi khen: “Mặc chiếc giá y này vào, danh hào đệ nhất mỹ nhân kinh thành cũng không xứng với tiểu thư.”
Lúc này ngoài trời đã sáng tỏ.
Mấy phụ nhân của Vân gia sôi nổi bước vào thêm hồi môn cho Vân Sơ.
Đa số là một cây vải, một chiếc trâm, hoặc là một cái vòng tay, đều có ý nghĩa như nhau.
Vân Nhiễm đã xuất giá cũng trở lại, còn cố ý thêm trang cho đích trưởng tỷ, ngoài một bộ trang sức thì còn có một chiếc yếm đỏ mà nàng ấy đích thân thêu cho Vân Sơ.
Vân Sơ cười hỏi: “Gần đây sống thế nào?”
Vân Nhiễm kề sát vào tai Vân Sơ, thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Mấy hôm trước đại phu đã chẩn đoán ta mang thai, chỉ mới hơn một tháng, tướng công nói trước ba tháng không thể nói cho người khác, ta chỉ nói cho mẫu thân và trưởng tỷ, tỷ phải giữ bí mật đó.”
Vân Sơ nhìn bộ dáng của thứ muội, nụ cười tràn ngập sắc xuân, thành hôn đã hơn bốn tháng mà vẫn còn có thể tươi cười như vậy, đủ để nhìn ra Đới gia đối xử với nàng ấy không tệ.
Nàng giúp thứ muội có được một cuộc hôn nhân mới tràn ngập hạnh phúc, ắt hẳn nàng cũng sẽ hạnh phúc như vậy.
Một đám người đang trò chuyện với Vân Sơ thì bỗng nghe thấy tiếng pháo nổ ở tiền viện.
Vân Sơ biết Sở Dực đã tới rồi.
Khách khứa sớm đã đứng đầy trong Vân phủ, còn có rất nhiều tân khách đang lục tục đi vào, xe ngựa đều đỗ ngay trước cửa, bọn hạ nhân phải đứng thông đường, cũng may không ảnh hưởng đến đội ngũ đón dâu.
Tiếng pháo vang lên từng đợt, chiêng trống thanh vang trời.
Sở Dực mặc y phục tân lang đỏ thẫm, xoay người nhảy xuống đại mã cũng được đeo cầu hoa đỏ ở trên đầu.
Ở cổng lớn Vân gia, ngoài khách khứa ra thì còn có nam nhi của Vân gia, là Vân Trạch dắt theo bảy tám huynh đệ Vân gia chặn hết cửa lớn.
Đây là một trong những phong tục cưới gả của kinh thành, lúc nhà trai tới đón dâu, huynh đệ nhà gái sẽ ra đề mục khảo nghiệm nhà trai, vượt qua thì mới được đưa tân nương tử đi.
Bà mối nói vài câu cát tường xong thì Sở Dực mới tiến lên, chắp tay nói: “Vân đại nhân, xin chỉ giáo.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận