Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 383 -

Vân Sơ nhìn kỹ bản vẽ của mấy mảnh đất mà Trần bá tuyển chọn, nhưng chỉ là bản vẽ nên không nhìn ra có gì khác nhau.
Sáng hôm sau, nàng ngồi xe ngựa ra khỏi thành, lần lượt đi xem từng mảnh đất, những mảnh đất này đều là loại cằn cỗi hạ đẳng, giá cả rất rẻ, một mảnh đất to như vậy mà giá cả còn chưa tới một ngàn lượng.
Nàng chọn một mảnh đất ruộng dốc, chỗ đó to lớn, có núi có sông, phong cảnh rất tốt, trong đầu nàng đã phác họa hình dáng sơ bộ của cô nhi viện rồi.
“Trần bá, ngươi mau chóng làm khế đất đi.” Vân Sơ vô cùng hài lòng nói: “Nhiều nhất mười ngày, ta sẽ cho người mang bản vẽ tới.”
Trần Đức Phúc gật đầu: “Vâng, phu nhân.”
“Đa Hỉ.” Vân Sơ hô một tiếng.
Đa Hỉ khom lưng chạy lên: “Phu nhân, có tiểu nhân.”
“Trần bá, Đa Hỉ là một hài tử nhanh nhẹn, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ, ông có thể phái nó đi làm.” Vân Sơ cười nói: “Ta liên tục bày ra nhiều chuyện như vậy, vất vả Trần bá, ta sẽ tranh thủ thời gian tìm thêm nhiều phụ tá đắc lực cho Trần bá.”
Đầu tiên là tiệm băng, sau đó lại tới chuyện khai trương thôn trang suối nước nóng, rồi nàng lại sai Trần bá khơi thông quan hệ đi đặt đóng thuyền, bây giờ lại muốn xây cô nhi viện, Trần bá thật sự quá bận rộn.
“Phu nhân nói vậy là khiến lão nô tổn thọ rồi.” Trần Đức Phúc cúi đầu nói: “Chuyện của thôn trang suối nước nóng đã có Thính Sương cùng Cửu Nhi, lão nô cũng không giúp được gì, việc đóng thuyền cũng đã vào khuôn khổ, chỉ cần chờ thuyền đóng xong là được, hiện giờ lão nô cũng chỉ bận rộn chuyện cô nhi viện này, bây giờ lại có Đa Hỉ giúp đỡ, lão nô có vất vả gì đâu chứ.”
Vân Sơ ghi tạc những chuyện Trần Đức Phúc đã làm ở trong lòng.
Mặc kệ nàng cho ông ấy cái gì, Trần Đức Phúc đều sẽ không nhận, nếu đã vậy thì nàng sẽ báo đáp đời con đời cháu của Trần Đức Phúc.
Trên đường về, Vân Sơ cố ý nhấc mành xe quan sát tình huống trên phố, cho dù là ở những con phố náo nhiệt những ở kinh thành thì cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hài tử ăn xin.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, nếu không có nơi trú ẩn thì những hài tử đó e là sẽ khó vượt qua mùa đông này.
Nàng phải mau chóng thiết kế xong bản vẽ, bỏ thật nhiều bạc thuê người gấp rút xây dựng phòng ở trong cô nhi viện, nhưng chi tiết nhỏ hơn có thể chậm rãi tu sửa sau...
“Đến nha phòng.”
Thuộc hạ của Vân Sơ thật sự rất ít.
Hiện tại người có thể dùng đều là hạ nhân hồi môn nàng mang từ Vân gia tới, nàng cũng muốn bồi dưỡng mấy trung phó cho bản thân.
Xe ngựa đến cửa nha phòng, nàng bước xuống xe, vừa thấy tư thái của nàng, người nha phòng đã nhìn ra là quý nhân hạ cố, vội vàng đưa một đám người mới nhất ra.
Mười mấy hài tử đứng trước mặt Vân Sơ, đứa lớn nhất cũng chỉ khoảng hai mươi, nhỏ nhất chỉ mới ba bốn tuổi.
Hạ nhân bên cạnh Vân Sơ đa số là nha hoàn, thích hợp làm việc tron nội viện, gia đinh có thể chạy vặt ở ngoại viện chỉ có một mình Đa Hỉ, vì thế nàng đã quyết định mua tám nam hài, tốn tổng cộng ba mươi lượng bạc, trong tay lại nhiều hơn tám tờ khế ước bán mình.
“Thu Đồng, ngươi mang bảy hài tử này sang viện tử bên kia đi, cứ sắp xếp như vậy trước đã.” Nàng nhìn về phía hài tử khá lớn còn lại: “Ngươi đi cùng ta.”
Nàng sẽ mời người dạy dỗ bảy hài tử kia, sau đó để bọn nó làm trợ thủ của Trần bá.
Còn đứa nhỏ này...
Lúc nãy ở nha phòng, nàng đã nhìn ra đứa nhỏ thông minh lanh lợi hơn những đứa khác một chút, biết cách thể hiện bản thân.
Nàng chính là đang cần một người nhanh nhẹn để chạy việc.
Xe ngựa di chuyển tới ngõ nhỏ thành tây, Vân Sơ dắt theo đứa bé kia đến gõ cửa viện tử của Tạ Thế Duy.
Thấy Vân Sơ tới, Tạ Thế Duy vô cùng vui vẻ, lập tức la lớn: “Mẫu thân.”
“Duy ca nhi, đây là gia đinh ta mua cho con, sau này hắn sẽ hầu hạ con.” Vân Sơ bảo người ở phía sau bước tới: “Con đặt cho hắn một cái tên đi.”
Hài tử kia lập tức bước lên: “Tiểu nhân thỉnh an thiếu gia, mời thiếu gia ban tên!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận