Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 485 -

Vân Sơ bước qua ngạch cửa, đi vào.
Ánh mắt nàng dán vào ly trà nằm ở trên bàn, trực tiếp cầm lên ngửi ngửi.
“Sơ nhi.”
Vân tứ thẩm đột nhiên chột dạ.
Bà ta cố gắng gượng cười, cúi đầu cầm lấy ly trà: “Đây là trà cho Quế Lan thẩm, ta đi rót cho ngươi một ly khác.”
“Ta uống một ly này thôi.” Vân Sơ cười cười: “Quế Lan thẩm hẳn sẽ không để ý đâu nhỉ.”
Quế Lan thẩm siết chặt sổ sách trong tay, lắc lắc đầu.
Vân tứ thẩm càng thêm sốt ruột, thậm chí còn muốn đưa tay đoạt lấy: “Trà lạnh rồi, Sơ nhi uống vào sẽ không tốt, đưa đây, ta đổi cho ngươi một ly khác.”
Vân Sơ nâng cái ly lên cao: “Sao, tứ thẩm, ta không xứng uống ly trà này sao, hay ly trà này có vấn đề?”
Vân tứ thẩm đột nhiên khựng lại: “Ngươi muốn uống thì cứ uống đi.”
Thuốc trong ly trà này có hơi mạnh, uống một ly sẽ phải nằm trên giường ít nhất một tháng, nếu Vân Sơ đã sốt ruột như vậy thì bà ta cũng không cần chịu gánh nặng tâm lý nữa.
Đến khi Vân Sơ đổ bệnh, không phải toàn bộ sản nghiệp của Vân gia sẽ rơi vào tay bà ta sao.
Nghĩ vậy, Vân tứ thẩm lập tức thả lỏng, ngồi xuống ghế cầm chung trà của mình uống một ngụm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm động tác của Vân Sơ.
Vân Sơ đột nhiên đặt chung trà lên án kỉ, nhẹ giọng nói: “Gọi Tất lang trung vào đi.”
Thính Tuyết ra ngoài đưa một vị đại phu râu dài quắc thước đi vào.
“Tất lang trung, nhờ ngài bắt mạch xem bệnh giúp Quế Lan thẩm của ta, xem rốt cuộc bà ấy đã mắc bệnh gì.” Vân Sơ đứng lên, lễ độ nói: “Mời ngồi.”
Vân tứ thẩm đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện Tất lang trung ăn mặc bình thường, không phải thái y trong cung, cũng không phải danh y gì, bà ta lập tức yên tâm.
Tất lang trung bước qua, ngồi xuống bắt mạch cho Quế Lan thẩm, chỉ một lúc sau đã lộ ra vẻ nghiêm trọng: “Đây là triệu chứng của việc uống phải tiền uyển thảo, cũng may là không nhiều lắm, lão phu kê ba đơn thuốc, cứ dùng luân phiên là được, khoảng chừng nửa tháng là có thể khôi phục.”
Ly trà trong tay Vân tứ thẩm đột nhiên nghiêng ngả.
Bà ta ý thức được bản thân thất thố, vội vàng giữ chặt chiếc ly: “Tiền uyển thảo là thứ gì, bắt mạch có thể nhìn ra được sao?”
“Lang trung bình thường đương nhiên là không nhìn ra.” Tất lang trung sờ sờ chòm râu: “Nhưng đối với ta mà nói cũng không phải việc gì khó.”
Móng tay Vân tứ thẩm cắm sâu vào lòng bàn tay.
Bà ta còn tưởng Vân Sơ tùy tiện tìm một đại phu tới đây, nhưng đại phu vớ ngẫu nhiên trên đường không thể nào biết đến sự tồn tại của tiền uyển thảo...
Tim bà ta đập nhanh, bà ta nhìn ly trà trên bàn, lòng đầy bất an.
Vừa lúc Vân Sơ cũng nhìn về phía ly trà kia.
Nàng vươn bàn tay trắng nõn cầm lấy ly trà đưa cho Tất lang trung.
Nàng còn chưa kịp mở miệng thì Vân tứ thẩm đột nhiên đứng lên, giả vờ lảo đảo ngã nhào về phía Vân Sơ.
Thu Đồng cầm chuôi kiếm đè lên ngực Vân tứ thẩm, lạnh lùng nói: “Tứ phu nhân, đứng cho vững.”
Ly trà kia rơi vào tay Tất lang trung, ông ấy ngửi ngửi một lúc thì nhíu mày, sau đó dùng ngón tay chấm chấm, đưa lên đầu lưỡi nếm thử rồi lập tức nhổ ra, dùng nước súc miệng, súc rất nhiều lần mới ngưng.
Ông ấy lạnh lùng nói: “Trong trà này có tiền uyển thảo.”
Quế Lan thẩm đột nhiên mở to hai mắt.
Tuy bà ấy đã sớm đoán được ly trà này có vấn đề nhưng khi mọi chuyện được chứng thực, bà ấy cũng khó mà tin được.
Bà ấy mấp máy môi nói: “Tứ phu nhân, tại sao ngươi lại hạ độc vào trà của ta.”
“Ta không có hạ độc.” Vân tứ thẩm cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Sơ nhi, ngươi mời lang băm ở đâu tới đây, toàn là nói bậy, tiền uyển thảo gì chứ, chưa từng nghe qua.”
Bà ta vừa mới dứt lời thì đã có một đám người xuất hiện ngoài đại sảnh.
Vân Trạch đưa một đám người Vân gia tới thăm bệnh, rất nhiều tộc nhân đều có mặt.
“Tứ thẩm nói Tất lang trung là lang băm?” Vân Trạch cười: “Tất lang trung và Tư thần y mà ai ai cũng biết là sư huynh đệ đồng môn, Tư thần y là sư huynh nên học được chân truyền của sư phụ, chuyên trị nghi nan tạp chứng nên nổi danh khắp Đại Tấn, mà bệnh nhân của Tất lang trung đa phần không quá mười tuổi, chuyên trị bệnh cho hài tử, hậu duệ của hoàng thất quý tộc trên cơ bản đều từng được Tất lang trung điều trị thân thể, người như vậy mà là lang băm sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận