Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 258 -

“Trời ơi, không phải là Tạ nhị thiếu gia khi trước làm gãy ngón tay thế tử Tuyên Võ hầu thế đó chứ, sao nó có thể giết tằng tổ mẫu của mình?”
“Rốt cuộc là gia đình thế nào mới có thể nuôi ra hài tử như vậy, gây họa thì thôi đi, lại còn giết người, mà cũng chỉ mới tám tuổi, sau này trưởng thành thì còn thế nào nữa!”
“Lúc trước Tạ gia có thể cưới đích nữ phủ Tướng quân không phải là vì đã che giấu chuyện có hài tử với ngoại thất trước khi thành thân sao, một người lòng dạ bất chính nuôi ra một thứ nghiệp chướng giết người cũng không lạ!”
“Đích nữ phủ Tướng quân bị lừa gả, sau đó lại phát hiện bản thân không thể sinh sản, khó mà không hoài nghi đây là âm mưu của Tạ gia, chính là để đích nữ phủ Tướng quân cam tâm tình nguyện nuôi con của ngoại thất mà!”
“Thượng bất chính hạ tắc loạn!”
“Ôi mẹ ơi, người Tạ gia thật quá ghê tởm!”
Đám người đứng nói chuyện còn có mấy đại nương đại bà vừa đi chợ về, thật sự là không nhịn được nên đã lấy cải thảo và trứng gà trong giỏ ra ném vào biển hiệu của Tạ phủ.
Bạch bạch bạch, trước cửa Tạ phủ là một mảnh hỗn độn.
“Đều dừng tay!” Tạ Trung Thành bước xuống xe ngựa, tức giận rống lên: “Người đâu, tới giải tán đám người không liên quan này đi!”
Người đến xem còn sôi nổi phun nước bọt trước cửa Tạ phủ rồi mới tụm năm tụm ba rời đi.
Tạ Trung Thành tức đến mức thất khiếu bốc khói, ông ta chỉ biết mẫu thân qua đời, lại không biết bà ta chết trên tay Tạ Thế Duy.
Ông ta nổi giận đùng đùng bước vào trong, khắp nơi đều treo lụa trắng và đèn lồng trắng đen, ai nấy đều mặt áo tang màu trắng, đại đường đã được bố trí thành linh đường, quan tài nằm chính giữa, người Tạ gia đa số đều quỳ trước linh đường khóc thút thít, hoá vàng mã.
Ông ta nén cơn giận, bước vào thắp hương cho lão thái thái, quỳ xuống đốt giấy rồi đứng lên: “Tên nghiệp chướng kia ở đâu?”
Nguyên thị ngẩng đầu, khàn giọng nói: “Cảnh Ngọc nhốt nó trong phòng chất củi.”
Nói tới Tạ Cảnh Ngọc, Tạ Trung Thành nhíu mày: “Cảnh Ngọc đâu, sao không ở linh đường!”
“Cảnh Ngọc bị bệnh.” Nguyên thị che miệng khóc rống: “Nó đau đầu, chân trái hoàn toàn không có sức, đi đường cũng không đi được, ta làm chủ cho nó về phòng nghỉ ngơi.”
Tạ Trung Thành tâm loạn như ma, sao ngay cả Cảnh Ngọc cũng bị bệnh, tuổi còn trẻ mà chân trái lại bất động, thật sự quá dọa người.
Ông ta quay đầu thấy Vân Sơ đi vào linh đường, lạnh lùng nói: “Lão thái thái mất, sao con cũng không tới linh đường?”
Vân Sơ nhướng mày: “Cha chồng đang muốn chất vấn ta sao, cũng được, ta đến linh đường hóa vàng mã khóc lóc dập đầu, chuyện tang lễ cứ để Phinh tỷ nhi lo liệu đi.”
Tạ Trung Thành đen mặt..
Ông ta chỉ hỏi một chút mà nhi tức lại đáp trả như thế, sao hả, ông ta hỏi một câu cũng không được sao?
Nhưng ông ta không dám nói thêm gì, nếu giao cho Phinh tỷ nhi đi lo tang lễ, e rằng Tạ gia sẽ lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.
“Ta không có ý đó.” Ông ta hòa hoãn nói: “Hiện tại bên ngoài đều đang bàn tán Duy ca nhi giết lão thái thái, ảnh hưởng lớn tới danh dự của Tạ gia, Sơ nhi, con xem phải xử lý chuyện này như thế nào?”
Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì lại nghe gia đinh hô to: “Vân phu nhân đến!”
Tạ Trung Thành thấy Lâm thị tới một mình, sắc mặt lại trở nên khó coi.
Rõ ràng là Vân tướng quân đã hồi kinh, đích tử Vân Trạch cũng ở nhà mà chỉ phái một nữ nhân tới phúng viếng, rõ ràng là đang xem thường Tạ gia!
Lâm thị thờ ơ đi vào linh đường, dâng hương.
Vốn dĩ bà ấy và Vân Tư Lân đã dự định cùng đi, ai ngờ vừa ra cửa đã nghe rất nhiều người bàn tán chuyện của Tạ gia, nghe mà rợn người.
Nếu lời của bọn họ là thật thì bà ấy cũng không dám để nữ nhi ở lại cái ổ sói này, tất nhiên cũng sẽ không để tướng quân đến để giữ mặt mũi cho Tạ gia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận