Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 407 -

Đoàn người đi vào sân.
Hạ nhân dọn đồ ăn lên, một bàn toàn là mỹ thực, đa số đều là những món bọn nhỏ thích ăn, có một số món được chuẩn bị cho Sở Dực.
Sau khi bọn nhỏ ngồi vào chỗ, Vân Sơ mới để ý nam nhân trước mặt đang loay hoay tìm thế ngồi xuống.
“Chờ một lát.”
Nàng mở miệng ngăn cản hành động của Sở Dực.
Nàng đứng lên lấy đi tới gần nhuyễn tháp bên cạnh lấy một cái đệm, đặt lên ghế của Sở Dực: “Vương gia, ngồi đi.”
Sở Dực tỏ vẻ thản nhiên: “Đa tạ.”
Ngoài mặt hắn không bộc lộ một chút cảm xúc nhưng trong lòng cũng hơi xấu hổ, đồng thời cũng cảm thấy vui mừng.
Nàng có để ý tới hắn nên mới nhìn ra sự bất tiện của hắn.
Nhận thức này khiến khóe môi của hắn gợi lên một độ cong, cả người như được một vầng sáng nhu hòa bao bọc.
Bữa cơm này mau chóng kết thúc.
Hai cái tiểu gia hỏa nhớ thương đám mèo con thỏ con, bèn nắm tay nhau đi cho đám động vật nhỏ kia ăn.
Trong phòng ăn chỉ còn lại hai người Vân Sơ cùng Sở Dực.
Hạ nhân tự giác dọn thức ăn xuống, mang trà nước điểm tâm lên cho hai người bọn họ.
Trình Tự nhìn Thính Tuyết đứng sau lưng Vân Sơ, ho khan nói: “Thính Tuyết tỷ tỷ, Trịnh ma ma có một số việc liên quan tới tiểu chủ tử nhờ ta chuyển lời cho ngươi.”
Thính Tuyết nhíu mày rời khỏi phòng khách, cúi đầu mở miệng nói: “Trình đại nhân hẳn là lớn tuổi hơn nô tỳ, nô tỳ không nhận nổi tiếng Thính Tuyết tỷ tỷ này đâu.”
“Chỉ là một cách xưng hô mà thôi, không cần so đo.” Trình Tự gãi gãi đầu: “Ta là thủ hạ của Vương gia, ngươi là người bên cạnh Tạ phu... Vân tiểu thư, thân phận của hai ta giống nhau, Thính Tuyết tỷ tỷ không cần xưng nô tỳ trước mặt ta.”
Thính Tuyết nghĩ thầm, giống nhau sao?
Thủ hạ của Vương gia là người có quan chức phẩm cấp, nàng ấy chỉ là nô tỳ bán thân, thân phận kém xa.
Nàng ấy mở miệng: “Trình đại nhân, Trịnh ma ma muốn dặn dò chuyện gì?”
“Cũng không phải là chuyện gì lớn...”
Trình Tự quay đầu nhìn về phía phòng khách.
Chỉ là hắn đột nhiên cảm thấy hắn và Thính Tuyết đứng đó thật thừa thãi.
Lúc chỉ còn lại Vương gia cùng Vân tiểu thư, phong cảnh mới trở nên hoàn hảo.
Vương gia nhà bọn họ hành động quá mức thận trọng lề mề, nếu là không có hắn thì không biết tới ngày tháng năm nào vương phủ mới có nữ chủ nhân.
Hắn thật không hổ là đệ nhất thị vệ bên cạnh Vương gia.
Phòng khách yên tĩnh.
Vân Sơ uống ngụm trà, cụp mắt nói: “Chuyện của Vân gia quân đã gây phiền toái cho Vương gia rồi.”
“Không phiền toái.” Sở Dực mở miệng nói: “Thế lực trên triều đình muốn dẫm bẹp người Vân gia chính là người của tiền Thái Tử, đích tử thân sinh của đương kim Thái Hậu, Thái Hậu ở nơi tối tăm ngo ngoe rục rịch, vì ngăn chặn quyền thế của Thái Hậu, phụ hoàng sẽ không để Vân gia xảy ra chuyện, ngươi... không cần quá lo lắng.”
“Đa tạ Vương gia trấn an.” Vân Sơ ngẩng đầu: “Ta muốn hỏi Vương gia một chút, hiện giờ Vân gia rơi vào hoàn cảnh này, cha ta mất tích, bị cả ngàn người chỉ trỏ, binh quyền bị thu hồi... Tại sao Vương gia còn cho phép hai đứa nhỏ thân cận với ta?”
“Không liên quan tới Vân gia.” Trong đáy mắt đen nhánh của Sở Dực là gương mặt của nàng: “Là vì ngươi.”
Tim Vân Sơ đập thình thịch.
Trái tim đã bị nàng phong kín dường như đang phá tan bức tường cứng rắn để nhảy ra ngoài.
“Có lẽ ngươi đã quên lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Ánh mắt của Sở Dực trở nên xa xăm: “Năm nào Vân gia cũng tổ chức tiệc xuân, năm ta mười một tuổi đã đến buổi tiệc đó của Vân gia, cũng không phải là vì Vân gia mời ta mà là vì sáng hôm đó ta đã nhìn thấy những thứ tăm tối nhất trong thâm cung, ta không nhịn nổi muốn thoát khỏi lồng giam kia...”
Hắn tận mắt nhìn thấy Thái Hậu giết mười cung tì, lấy máu đầu tim của bọn họ đút cho huyết mạch duy nhất còn sót lại của tiền Thái Tử, cũng là tôn tử ruột thịt duy nhất của Thái Hậu, Trang Thân Vương Sở Thụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận