Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 884 -

Khi đó, hắn vốn định viết thư gửi cho Vân Sơ nhưng có vô số hoàng thất Đại Uyên nhìn chằm chằm hắn, quá nhiều tai mắt khiến hắn không thể nào hành động được.
Hắn nghe thấy tin Du ca nhi đăng cơ, Vân Sơ thành Thái Hậu, nghe nói mẫu tử bọn họ bình an thì lập tức kìm nén tâm tình kích động, tiếp tục trù tính...
Hắn thuyết phục hoàng đế Đại Uyên hợp tác với Đại Tấn tiêu diệt Đông Lăng.
Sau khi Đông Lăng bị diệt, dã tâm của Đại Uyên bành trướng, muốn xuống tay thôn tính Đại Tấn.
Mà lúc này thân phận của hắn cũng bại lộ, là hắn phóng hỏa thiêu rụi cung điện Đại Uyên, giết chết những người biết được thân phận của hắn, đồng thời cổ họng của hắn cũng bị bỏng, nói chuyện vô cùng khó khăn...
Sau khi nhận được thư của Vân Sơ, hắn lập tức hành thích hoàng đế Đại Uyên, khiến hoàng thất nội loạn rồi lại liên thủ với Đại Tấn đánh cho Đại Uyên trở tay không kịp.
Quốc thổ Đại Uyên và Đông Lăng cứ bị thâu tóm như vậy.
Xa cách nửa năm, cuối cùng hắn đã quay về.
Trong lòng ngực là thê nhi, trước mắt là Đại Tấn, bên người là thần dân.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng an tâm.
“Tham kiến Thái Thượng Hoàng!”
Chúng thần đồng loạt hành lễ.
Lúc này Sở Dực mới buông người trong lòng ra.
“Phụ thân...” Sở Hoằng Du nhỏ giọng nói: “Con trả lại ngôi vị hoàng đế cho ngài được không, hạ chỉ bây giờ luôn nhé?”
Phụ thân lợi hại hơn hắn nhiều, chỉ một thân một mình mà đã có thể tiêu diệt hai nước láng giềng, nếu phụ thân làm hoàng đế thì Đại Tấn chắc chắn sẽ nghênh đón thời kỳ thịnh thế xưa nay chưa từng có.
Sở Dực sờ đầu hắn, khàn giọng nói: “Dân gian đánh giá con rất cao, tuy con còn nhỏ tuổi nhưng lại rất được lòng dân, cứ yên tâm làm hoàng đế của con đi.”
Sở Trường Sinh mở miệng nói: “Làm hoàng đế quá vất vả, phụ thân cần dưỡng thương, không thích hợp, ca ca cứ làm đi vậy.”
Hốc mắt Sở Hoằng Du đỏ lên.
Đúng vậy, phụ thân đã bị thương thành thế này, toàn thân phỏng chừng không còn một chỗ nào lành lặn, giọng nói cũng biến dạng... không phải dăm ba năm là hồi phục được.
“Đúng vậy, phải dưỡng thương.” Sở Dực mở miệng: “Sơ nhi, nàng mang theo Giác ca nhi cùng ta đến Nam Dương dưỡng thương đi.”
“Nam Dương?” Sở Hoằng Du khựng lại: “Mấy hôm trước có triều thần thượng tấu gần đây có thổ phỉ xuất hiện ở Nam Dương, phụ thân ngài...”
Mới xuất chinh quay về đã muốn đến Nam Dương diệt phỉ?
Phụ thân nỗ lực như vậy, hắn dựa vào đâu mà không cố gắng, dựa vào đâu mà muốn quẳng gánh không làm?
Hắn lập tức nói với triều thần: “Chư vị ái khanh, sáng nay chưa lâm triều, hiện tại bổ sung, đi, bãi giá, hồi cung!”
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn hồi cung.
Vân Sơ cùng Sở Dực ngồi trên xe ngựa, tay nàng vuốt ve mặt hắn, không khỏi thở dài: “Thật sự muốn đi Nam Dương?”
“Để giúp tiểu tử Du ca nhi kia tiến bộ một chút, nó có một chút thành tựu nên có chút mê man rồi, cần phải cho nó một chút áp lực.” Sở Dực ôm Vân Sơ nói: “Nhưng mà Nam Dương thật sự có thổ phỉ, nếu thổ phỉ tụ lại thành họa thì không biết sẽ có bao nhiêu bá tánh chịu khổ, ta phải đích thân đến đó một chuyến.”
“Nhưng ——” Hắn nhìn Vân Sơ: “Ta không muốn xa nàng, chúng ta mang theo Giác ca nhi cùng xuôi nam.”
Vân Sơ nhìn hắn: “Được.”
Kể từ năm đó, Đại Tấn bước vào thời kỳ thịnh thế xưa nay chưa từng có.
Thái Thượng Hoàng cùng Thái Hậu mang theo Yến Vương, cải trang vi hành xuôi nam, quét sạch tất cả thổ phỉ, nạn trộm cướp chưa từng xảy ra, cũng săn sóc dân tình, dốc lòng trị thủy, viết lên một câu chuyện xưa.
Ấu đế cần mẫn trị quốc, ban ra vô số chính lệnh ích nước lợi dân, mở rộng con đường tuyển chọn nhân tài, vô số người đọc sách, võ phu có thể phát huy tài năng của bản thân, nghênh đón thái bình thịnh thế.
Tây đến Cương Ngoại, đông đến Lăng Hải, bốn nước man di phục tùng.
Tháng chạp hằng năm, tám phương tiến cống, vạn quốc tới hầu.
[Hoàn chính văn]
Bạn cần đăng nhập để bình luận