Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 320 -

Thái Tử cũng quỳ xuống: “Phụ hoàng, lần trước nhi thần bệnh nặng, manh mối đều chỉ vào tứ đệ, chuyện ám sát lần này, chứng cứ cũng chỉ vào tứ đệ...”
“Hoàng Thượng đã điều tra rõ chuyện lần trước, là có người cố ý hãm hại lão tứ!” Đức phi vội vàng mở miệng giải thích: “Lần này chắc chắn là Minh Uy tướng quân cấu kết với người sau màn hãm hại con ta, hắn ta nói dối, phải thẩm vấn hắn ta thật kỹ thì mới hỏi được chân tướng!”
Cung Hi Vương nhướng mày nhìn về phía Minh Uy tướng quân.
Minh Uy tướng quân chậm rãi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt của Cung Hi Vương, yết hầu của hắn ta run lên.
Hắn ta bỗng nhiên đứng lên, điên cuồng nói: “Là, là ta vu hãm An Tĩnh Vương, chuyện này không liên quan tới An Tĩnh Vương, cũng không liên quan đến người nhà của ta, một mình ta mưu phản ám sát, ta có tội, ta đáng chết! Hoàng Thượng, vi thần nguyện lấy chết tạ tội!”
Ngay lúc mọi người không chú ý, hắn ta rút bội kiếm bên hông thị vệ đâm vào yết hầu của mình, máu tươi phun trào, ngã xuống đất bỏ mình.
Đức phi sợ tới mức hoa dung thất sắc, lập tức thét to: “Người tới, thái y, mau cứu hắn ta, hắn ta không thể chết được!”
Nếu hắn ta chết thì tội danh của lão tứ sẽ thành thật.
Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Đức phi, chân tướng thế nào thì cứ đợi tìm được lão tứ sẽ rõ.”
Đức phi căng thẳng, một loại dự cảm xấu lập tức dâng lên.
Một lúc sau, Sở Dực cưỡi ngựa quay về: “Hồi phụ hoàng, nhi thần đã đưa người lùng sục cả Yến Sơn nhưng không tìm được tứ đệ, phái xuống núi người nghe ngóng thì có một thôn dân nói nhìn thấy một nam tử được mấy chục người vây quanh chạy về phía tây, lúc đưa bức họa của tứ đệ ra, thôn dân đã xách định đó là tứ đệ.”
“Không, không thể nào!” Đức phi quỳ bò dưới chân hoàng đế: “Hoàng Thượng, lão tứ vô tội, nó không thể làm ra chuyện như vậy...”
Hoàng đế vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên đứng dậy, nhấc chân đá Đức phi sang một bên.
Tạ Phinh ở bên cạnh bị dọa cho đơ người.
Trong cảm nhận của nàng ta, Đức phi là sự tồn tại chí cao vô thượng, người tôn quý ngạo mạn trước mặt nàng ta lúc này lại bò rạp dưới đất, hèn mọn hơn cả một hạt bụi.
Nàng ta ác ý nghĩ ai bảo Đức phi kiêu căng ương ngạnh như thế, bây giờ gặp báo ứng rồi.
Nhưng ta nàng cũng biết nếu tội danh ám sát của An Tĩnh Vương được chứng thực thì kết cục của nàng ta so với Đức phi cũng chẳng khá hơn là bao.
“Bãi giá, hồi cung!” Hoàng đế đè nén cơn tức giận, phất tay áo, dừng một chút rồi nói: “Lão tam, ngươi tiếp tục ở lại Yến Sơn, đào ba thước đất cũng phải tìm được người!”
Sở Dực lĩnh mệnh: “Tuân mệnh phụ hoàng!”
“Lão nhị, ngươi dẫn người đến phủ An Tĩnh Vương điều tra.” Hoàng đế trầm giọng nói: “Tên nghịch tử này đã có tâm giết cha, nhất định có thể lục soát được chứng cứ!”
Cung Hi Vương cúi đầu che khuất tính toán trong mắt: “Tuân mệnh phụ hoàng!”
Hành trình săn thú mùa thu đã kết thúc vào đầu giờ Dần ngày hai mươi hai tháng chín.
Hoàng đế bãi giá hồi cung, đại thần phu nhân cũng đi sau đội ngũ cung đình, đi tới sắp hừng đông mới về tới kinh thành.
Vân Sơ và Tạ Thế An cùng trở lại Tạ gia.
Mới vừa vào cửa thì Tạ Cảnh Ngọc đã ra đón: “Ta nghe nói có người hành thích ở Yến Sơn, rốt cuộc là thế nào?”
“Tất cả chứng cứ đều chỉ về phía An Tĩnh Vương.” Tạ Thế An mặt mày tăm tối: “Hắn ta động thủ sớm hơn cũng được mà, cố tình lại chọn lúc đại tỷ vừa gả qua được một tháng sắp xếp người ám sát Hoàng Thượng... Nếu tội danh chứng thực, e là đại tỷ... Tạ gia cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận