Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 293 -

Cung tường nguy nga.
Tạ Thế An bước qua một cách cửa nhỏ ở phía đông, theo tiểu thái giám đi hơn một khắc mới tới Quốc Tử Giám.
Quốc Tử Giám là học đường chuyên dùng cho hoàng tử hoàng nữ, hài tử nhà huân quý cũng có thể nhập học, mỗi một thế hệ trọng thần chỉ có một danh ngạch, như Vân gia là thế gia đại tộc trăm năm nhưng cũng chỉ có thể đưa một hài tử vào đây... Một số dòng dõi thấp hơn chỉ có thể dựa vào sự ưu tú của hài tử, phải đủ xuất sắc mới có thể đến Quốc Tử Giám kết bằng hữu đọc sách cùng quý nhân, còn bá tánh bình thường, nghĩ cũng đừng nghĩ...
Tạ Thế An vừa đến cửa học đường, đảo mắt nhìn khắp nơi, không phải hoàng tử thì chính là nhi tử của vương gia, hầu gia bá tước... Thân phận của hắn ta là thấp nhất.
Hắn ta cất bước vào trong, vừa muốn tìm chỗ ngồi thì đã nghe một âm thanh trào phúng vang lên.
“Ái chà, đây không phải là Tạ thiếu gia sao?”
Hắn ta quay sang nhìn, thấy một người ăn mặc sang trọng đang đi tới.
Tuy hắn chưa thấy được bao nhiêu quý nhân trong cung nhưng chỉ cần nhìn cách ăn mặc này, bộ dáng phô trương này, ngữ khí này thì cũng biết đây là một vị hoàng tử nào đó.
Hắn ta chắp tay, cung kính nói: “Bái kiến điện hạ.”
Người đến là lục hoàng tử.
Hiện giờ năm vị hoàng tử bên trên đều đã trưởng thành, đảm nhiệm nhiều vị trí quan trọng ở trong triều nên người có thân phận tối cao ở Quốc Tử Giám hiện tại chính là lục hoàng tử này.
“Tạ thiếu gia lợi hại, còn nhỏ mà đã đỗ đầu kỳ viện thí!” Lục hoàng tử cười lạnh: “Đâu như chúng ta, vụng về ngu ngốc như heo!”
Ánh mắt của một đám huân quý nhìn về phía Tạ Thế An lập tức thay đổi.
Thì ra đây là thủ khoa kỳ viện thí trẻ tuổi nhất, Tạ đại thiếu gia, mỗi lần bọn họ bị mắng, trưởng bối trong nhà đều mang Tạ thiếu gia ra so sánh.
Bị mang ra so sánh với người khác, không phải là tức chết người sao?
Chỉ vì kinh thành có nhiều người ưu tú như vậy mà bọn họ đã bị lão gia tử và lão cha trong nhà đánh không biết bao nhiêu roi.
Trong học đường còn có một thân ảnh nho nhỏ, là tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương, Sở Hoằng Du.
Thằng bé ngồi ở hàng ghế đầu, thoáng nhìn Tạ Thế An, trong ngực nổi lên một tia ghen ghét.
Không phải nó ghen ghét Tạ Thế An đỗ đầu mà là ganh tỵ Tạ Thế An có thể quang minh chính đại gọi mẫu thân là mẫu thân.
Tạ Thế An vừa nghe người trước mặt lên tiếng thì cũng đoán ra người này là lục hoàng tử, hắn ta cúi đầu mở miệng: “Đỗ đầu một kỳ viện thí nho nhỏ không nói lên được cái gì, tại hạ đã sớm nghe nói lục điện hạ tài trí hơn người, xảo tiệp vạn đoan, là nhân tài kiệt xuất.”
Lục hoàng tử đào đào lỗ tai: “Cái gì xảo, cái gì đoan, có ý tứ gì?”
Đám ăn chơi trác táng bên cạnh lập tức phụ họa: “Chính là khen lục điện hạ ngài thông minh.”
“Khen người thì cứ khen, văn vẻ như vậy làm gì, còn không phải muốn khoe khoang bản thân bụng đầy học vấn sao?” Lục hoàng tử nhấc chân dẫm lên chiếc ghế: “Tạ thiếu gia đọc sách lợi hại như vậy, hẳn là lau giày cũng không tệ, tới, lau khô giày cho bổn điện hạ!”
Một đám ăn chơi trác táng ở bên cạnh ồn ào.
“Tạ gia không phải hàn môn sao, hẳn là Tạ thiếu gia đã quen với những việc này.”
“Lục điện hạ bảo ngươi lau giày, đây là phúc khí của ngươi, mau làm, mau làm đi!”
“Không phải là Tạ thiếu gia không muốn làm đó chứ!”
Tạ Thế An cắn chặt môi.
Hắn ta biết vào Quốc Tử Giám đọc sách nhất định sẽ bị rất nhiều người làm khó, lại không ngờ ngay ngày đầu tiên đã bị người ta khó dễ, hơn nữa còn bắt hắn ta làm chuyện nhục nhã như vậy.
Lục hoàng tử địa vị tối cao, nếu hắn ta đắc tội lục hoàng tử thì sau này khó mà tồn tại ở Quốc Tử Giám.
Hắn ta siết chặt nắm tay, môi mím thành một đường thẳng tắp, chậm rãi khom lưng.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo vang lên: “Lục hoàng huynh.”
Là bát hoàng tử tới, hắn mới mười tuổi nhưng thân thể cao ráo tựa như thanh tùng, đi đến trước mặt lục hoàng tử nói: “Tay Tạ thiếu gia là để cầm bút viết văn chương, lau giày là chuyện nhỏ, để nô tài làm là được.”
Hắn vừa dứt lời thì cung nữ phía sau đã đi tới, lấy khăn tay giúp lục hoàng tử lau giày, lau đến khi không còn vết bẩn.
Lục hoàng tử hừ một tiếng.
Đích mẫu Tạ gia là người Vân gia, mẫu phi của lão bát cũng là người Vân gia, hắn bảo vệ Tạ Thế An cũng không lạ.
Vừa lúc Vân tướng quân hồi kinh, ngày ngày lắc lư trước mặt phụ hoàng.
Lần này thôi vậy, chờ lần tới lão bát không ở đây, xem hắn ta khiến Tạ Thế An mất mặt xấu hổ thế nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận