Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 534 -

Về đến nhà, Tam Cửu lập tức chạy ra đón: “Đại thiếu gia, không hay rồi, nhị thiếu gia vào phòng ngủ của ngài, không biết là muốn làm gì...”
Tạ Thế An lấy lại tinh thần, nhanh chóng trở về viện tử của mình.
Chỉ thấy cửa phòng ngủ của hắn ta đang đóng chặt, âm thanh rầm rầm từ bên trong vọng ra.
Hắn ta vừa đá cửa đã nhìn thấy Tạ Thế Duy loay hoay trong phòng ngủ của mình, chăn gối trên giường đều đã bị quăng xuống đất.
“Ngươi đang làm gì?”
Tạ Thế An tức giận hỏi.
Tạ Thế Duy ra vẻ chẳng có việc gì: “Ta biết cửa hàng của ngươi lời được chút bạc, ta là thân đệ đệ của ngươi, lấy một chút bạc cũng không quá chứ?”
Tạ Thế An nâng tay tát tới: “Đây là trộm bạc!”
Tạ Thế Duy không kịp phòng bị, đột nhiên bị ăn bạt tia thì tức đến mức đỉnh đầu bốc khói: “Ngươi có tư cách gì mà đánh ta, đều do ngươi nên mẫu thân mới vứt bỏ Tạ gia, đều tại ngươi! Tạ gia biến thành như vậy đều là do ngươi sai!”
Nó đồng ý về Tạ gia là vì ở Tạ gia còn có mẫu thân.
Nhưng mẫu thân đi rồi, bị thân đại ca của nó ép đi rồi, nó vô cùng khổ sở...
“Không hay rồi, cháy!”
Tam Cửu đứng bên ngoài hô to.
Hai huynh đệ đang tranh chấp sửng sốt một hồi rồi mới chạy ra khỏi phòng.
Bọn họ nhìn thấy viện tử của phụ thân trước kia đang cháy, khói đen cuồn cuộn bay lên, thế lửa càng ngày càng to.
“Cứu hoả, mau cứu hoả!”
Đây là lần đầu tiên Tạ Thế An thất thố quát lên.
Đó thư phòng của phụ thân, từ thời tổ phụ của phụ thân, Tạ gia đã bắt đầu đọc sách, trong thư phòng chứa đầy thư tịch mà nhiều thế hệ đã tích lũy, còn có rất nhiều sách cổ bản đơn lẻ.
Hắn ta là người đọc sách, đương nhiên biết được số sách này trân quý thế nào, để lại cho đời tiếp theo cũng được, cùng đường bán lấy bạc cũng được, đây chính là một mớ tài sản quý giá.
Sao có thể tiêu tan trong biển lửa được chứ?
Hắn ta vội vàng đi cứu hoả, lúc tới cửa thư phòng của Tạ Cảnh Ngọc thì lại nhìn thấy Tạ Thế Doãn đang đứng đó cười quỷ dị.
Hắn ta còn nhìn thấy bàn tay đen thui của Tạ Thế Doãn, rõ ràng là vừa mới chạm vào than.
Hắn ta lập tức sầm mặt: “Là ngươi phóng hỏa?”
“Đại ca, ngươi xem lửa này có đẹp không.” Tạ Thế Doãn càng cười sâu hơn: “Nếu có thể đốt sạch cả Tạ gia thì tốt rồi.”
“Ngươi điên rồi!”
Tạ Thế An lập tức bóp cổ Tạ Thế Doãn.
“Ta, ta đúng là điên rồi...” Tạ Thế Doãn còn chưa đến năm tuổi nhưng trong mắt lại toát ra vẻ trải đời lạ thường: “Di nương ta bị ngươi bức tử, ta muốn cái nhà này đi theo bầu bạn với di nương, khụ khụ khụ...”
“An ca nhi, con làm gì vậy!” Nguyên thị xông tới cứu Tạ Thế Doãn: “Suýt nữa là con bóp chết Doãn ca nhi rồi, con điên rồi sao?”
“Rốt cuộc là ai điên, ai điên!!” Tạ Thế An nhìn lửa cháy càng ngày càng lớn, không còn cơ hội cứu chữa thì phát điên quát lên: “Ta muốn giúp Tạ gia quật khởi, muốn Tạ gia trở về như trước, ta muốn người Tạ gia có thể ngẩng mặt với đời, ta sai rồi sao, rốt cuộc là ta làm sai chỗ nào rồi!”
Hắn ta gào thét, lệ rơi đầy mặt.
“An ca nhi, chúng ta về Ký Châu, trở về thôi!” Nguyên thị cũng òa khóc: “Ở kinh thành quá khó khăn, tổ mẫu cũng sắp không chịu nổi nữa...”
Tạ Thế An kịch liệt lắc đầu: “Không, không quay về, có chết thì con cũng phải chết ở kinh thành!”
Hắn ta nói xong thì lảo đảo xông ra ngoài.
Nguyên thị chỉ có thể lau khô nước mắt, theo Tam Cửu đi dập lửa.
Cũng may bên ngoài thư phòng có một cái hồ làm vách ngăn lửa lớn, nếu không toàn bộ Tạ gia đều sẽ bị thiêu rụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận