Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 579 -

Cung Hi Vương nhắm mắt lại, ra vẻ trầm tĩnh như nước nhưng trong lòng hắn ta đã vô cùng loạn.
Sau khi lão tứ bị hắn ta tính kế hại chết, hắn ta cho rằng bản thân đã khống chế được đại cục nhưng không ngờ lại xảy ra những chuyện như vậy.
Lần trước là người trong lòng lão tam bị giết, lần này là lão lục mất đi lỗ tai, hai việc này cộng lại cũng đã đủ khiến phụ hoàng mất hy vọng với hắn ta, sẽ không bao giờ trọng dụng hắn ta nữa.
Đại thần trong triều đều là cỏ đầu tường, phụ hoàng tín nhiệm ai sủng ái ai thì bọn họ sẽ hướng về người đó, vô cùng thực dụng.
Hắn ta cảm giác có rất nhiều thứ đang chậm rãi xói mòn.
“Vương gia, đây chỉ là khổ nhục kế, sau đó sẽ là họa thủy đông dẫn.” Tạ Thế An từ từ mở miệng: “Nhờ vậy mà nhất tiễn song điêu, một hòn đá ném hai chim, giúp Vương gia loại bỏ hai kẻ định.”
Cung Hi Vương lạnh lùng nói: “Nếu chuyện này đổ bể thì ngươi cũng không cần sống nữa.”
Tạ Thế An cúi đầu: “Vương gia yên tâm, việc này tất thành.”
Vân Sơ ngồi trong viện ngắm hoa, đã là cuối xuân đầu hạ, hoa cỏ đua nhau nở rộ, hấp dẫn rất nhiều bươm bướm, cảnh tượng vô cùng tươi đẹp.
Hai đứa nhỏ vui vẻ bắt bướm bỏ vào bình rồi mang tới cho nàng.
Một lúc sau, Thu Đồng đi vào hội báo: “Vương phi, ngũ hoàng tử bị Hoàng Thượng tước đoạt phong hào, phạt đóng cửa ăn năn một năm.”
Ánh mắt Vân Sơ trở nên lạnh lùng.
Cung Hi Vương đã hắt chậu nước đen kia lên đầu ngũ hoàng tử, ngũ hoàng tử có nằm mơ cũng không ngờ bản thân vừa trở thành Vương gia thì đã bị đoạt đi phong hào, quả là trời giáng tai hoạ.
Mà Hoàng Thượng cho rằng bản thân lầm Cung Hi Vương nên sẽ càng bồi thường gấp bội.
Cung Hi Vương không chỉ loại bỏ được hai vị đệ đệ mà còn được Hoàng Thượng đền bù, thật là kế hay.
Lúc này tứ hoàng tử chết, ngũ hoàng tử bị trục xuất, lục hoàng tử tàn phế, ba vị hoàng tử này đều bị Cung Hi Vương hạ độc thủ.
Tiếp theo ắt hẳn hắn ta sẽ lợi dụng thất hoàng tử để đạt được mục đích gì đó...
Cũng may lão bát sắp rời kinh, chờ Thái Hậu nhập táng hoàng lăng, lão bát sẽ tới đất phong, có thể tránh xa xoáy nước thị phi ở kinh thành.
Sở Dực ngồi xuống bên cạnh nàng, ánh mắt sâu thẳm: “Mấy ngày này ta đã cho người theo dõi Tạ Thế An, mưu kế này chính là hắn ta nghĩ ra, hắn ta là một mưu sĩ hiếm có, ta biết Sơ nhi kiêng kị hắn ta, không bằng...”
Hắn làm động tác cắt cổ.
Trước nay hắn không giết hài tử, cho dù là hài tử trong ổ thổ phỉ thì hắn cũng sẽ tha cho một mạng.
Nhưng Tạ Thế An thật sự không phải người bình thường, giết Tạ Thế An có thể giúp Sơ nhi yên tâm, nếu là vậy thì hắn nguyện ý vi phạm nguyên tắc của mình.
Vân Sơ đè tay hắn: “Muốn đối phó Cung Hi Vương, Tạ Thế An là điểm mấu chốt.”
Sở Dực nhíu mày: “Ý nàng là hắn ta sẽ phản bội?”
“Đối với hắn ta, lợi ích mới là thứ tối thượng.” Vân Sơ cười cười: “Hắn ta sẽ không lựa chọn Cung Hi Vương, cũng sẽ không lựa chọn người từng là đích mẫu của hắn ta, hắn chỉ chọn lợi ích dễ dàng có được, người như vậy tuy khiến người ta kiêng kị nhưng đồng thời cũng sẽ là một thanh đao sắc bén.”
Đời trước, thanh đao này đã giết chết trên dưới trăm người Vân gia.
Đời này, nàng sẽ khiến thanh đao Tạ Thế An kéo Cung Hi Vương xuống nước.
Sở Dực đã hiểu ra: “Vậy thì cứ khiến cho thanh đao này trở nên sắc bén hơn đi.”
Nói xong chính sự, hắn lại cúi đầu hôn lên môi Vân Sơ.
“A nha nha nha...” Thanh âm của Sở Hoằng Du truyền đến: “Phụ vương, nam nữ thụ thụ bất thân, ngài buông mẫu thân ra!”
Sở Trường Sinh cũng hùa theo: “Buông ra mẫu thân ra!”
Sở Dực: “...”
Phải tìm cơ hội tống hai đứa nhỏ này vào cung vài ngày mới được.
Hắn chỉ đành buông Vân Sơ ra, đứng dậy đi đến thư phòng xem công văn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận