Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 706 -

Ân phi hoa dung thất sắc: “Hoàng Thượng, cứu Hoàng Thượng...”
“Mẫu phi không biết công phu, qua đó chỉ khiến Hoàng Thượng thêm phiền, có nhiều võ tướng như vậy, phụ hoàng sẽ không sao đâu!” Khánh Hoa đỡ Ân phi rời đi.
Đỗ Lăng đỡ mẹ chồng của mình: “Chúng ta cũng theo Sơ nhi đi.”
Mẹ chồng nàng ấy lại tránh sang một bên: “Bình Tây Vương phi ở ngoài cung, không quen thuộc với hoàng cung, sao có thể nghe theo nàng, theo người của Đông Cung đi.”
Bà ta nói xong thì cất bước theo Thái Tử Phi đi về phía cửa Bắc.
Nhìn đại điện càng ngày càng loạn, Đỗ Lăng gấp gáp dậm chân: “Bà mẫu, Sơ nhi sẽ không sai, đi bên này, đi bên này đi!”
Không đợi nàng ấy nhiều lời, Vân Sơ đã túm nàng ấy kéo đi.
Phương Tâm Nghiên cong môi: “Bình Tây Vương phi muốn chết thì cứ để nàng tìm chết, chúng ta chạy đi.”
Mọi người đều biết, Phương trắc phi từng bị sảy thai vì Bình Tây Vương phi, tuy bọn họ không biết tình hình cụ thể thế nào nhưng chung quy đã kết thù.
Thái Tử Phi nhanh chóng nói: “Mặc kệ thế nào thì đây cũng không phải là nơi để ở lâu, đừng thất thần nữa, chạy mau.”
Đám nữ quyến đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lựa chọn tin tưởng Thái Tử Phi.
Lúc này, đám người Vân Sơ đã sớm biến mất không thấy bóng dáng.
Bên này một đám người mênh mông cuồn cuộn chạy về phía cửa Bắc, xung quanh con đường này chẳng có bao nhiêu người, cung nữ thái giám đã sớm chạy loạn khắp nơi, cửa mở ra, chúng nữ quyến thuận lợi chạy ra ngoài.
“Ta đã nói cửa này an toàn hơn mà.” Phương Tâm Nghiên lộ ra ý cười: “Các vị phu nhân đừng sợ, đi qua con đường này là đến Ngự Hoa Viên, chúng ta sẽ mau chóng được an toàn.”
Còn Vân Sơ chọn lầm đường, chắc chắn sẽ chết trong cơn loạn lạc.
Nhưng nơi này thật sự quá yên tĩnh, Thái Tử Phi sinh ra dự cảm bất hảo.
Đúng lúc này, tiếng cây cối xôn xao xạc vọng tới, ngay sau đó, mấy chục thậm chí là mấy trăm hắc y nhân không biết từ đâu xông ra.
Đám nữ quyến thậm chí không kịp hét chói tai thì đao kia đã vung xuống.
Phương Tâm Nghiên cứ như vậy nhìn ma ma đang đỡ nàng ta đầu lìa khỏi cổ, chiếc đầu kia lăn tới bên chân nàng ta.
Nàng ta sợ tới mức ngã quỵ xuống đất, bụng trướng đau, vừa lăn vừa bò đào tẩu: “Thái Tử Phi tỷ tỷ, cứu cứu ta, mau cứu ta...”
Đám người rối loạn.
“Có thích khách, chạy mau.”
“Phương trắc phi chỉ sai đường rồi, chúng ta không nên tin tưởng nàng ta.”
“Mau, chạy mau!”
Đám nữ quyến đào tẩu khắp nơi.
Thái Tử Phi vốn định cứu Phương Tâm Nghiên nhưng bên cạnh nàng ta chỉ có bốn thị vệ, nếu đưa cho Phương Tâm Nghiên hai người thì bản thân nàng ta cũng khó mà bảo toàn.
Nàng ta thoáng nhìn Phương Tâm Nghiên ngã ngồi dưới đất, nhẫn tâm xoay người đào tẩu.
Nàng ta cảm thấy vô cùng may mắn, may mắn Hoàng Hậu không cho mấy hài tử tới đây, nếu không bọn nhỏ đều sẽ gặp nguy hiểm.
“A! Cứu ta...” Phương Tâm Nghiên ôm chặt Kỷ lão phu nhân, cũng chính là mẹ chồng của Đỗ Lăng: “Kỷ lão phu nhân, mau giúp ta, đỡ ta lên...”
Kỷ lão phu nhân đang muốn vung chân đá nàng ta sang một bên thì lại cảm thấy sau gáy tê rần, bà ta duỗi tay sờ thì thấy bàn tay dính đầy máu, hai mắt nhắm nghiền, hôn mê bất tỉnh.
Một hắc y nhân thuận tay đâm một đao vào bụng Kỷ lão phu nhân.
Ngay sau đó, lưỡi đao kia cũng xẹt qua cổ Phương Tâm Nghiên, nàng ta thậm chí không hét lên được tiếng nào đã tắt thở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận