Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 369 -

“Con bày mưu gì cho Cung Hi Vương?” Vân Sơ nhìn hắn ta hỏi.
Tạ Thế An rũ mắt: “Lúc còn đọc sách ở Quốc Tử Giám, con theo Vương tiên tới bái kiến Cung Hi Vương, Cung Hi Vương nhận lệnh tới Lại bộ rèn luyện, những năm gần đây cũng có một số hành động nhưng vẫn không có kết quả gì, vẫn luôn không được Hoàng Thượng để mắt tới. Con đã giúp Cung Hi Vương nghĩ ra ý tưởng cải cách hệ thống quan viên triều đình, cải thiện tình trạng thừa mứa quan viên... không những có thể giảm bớt quan lại kéo bè kết phái mà còn tiết kiệm ngân sách cho Hộ bộ...”
Vân Sơ nghe xong thì rất kinh ngạc.
Tạ Thế An còn chưa đủ mười ba tuổi mà đã có thể hiểu rõ thế cục triều đình, dựng sào thấy bóng đưa ra kiến nghị.
Mặc kệ cải cách này có được chứng thực và thực hiện hay không thì hiện tại nó cũng đã giúp Cung Hi Vương được Hoàng Thượng coi trọng, có thể khiến Cung Hi Vương nổi bật trong đám hoàng tử là đủ.
Cung Hi Vương thấy được thực lực của Tạ Thế An, ngày sau, Tạ Thế An dựa vào Cung Hi Vương, nhất định có thể trở mình.
Vân Sơ cảm thấy thật may mắn vì nàng còn chừa lại một quân bài cuối cùng, chính là Tạ Thế Duy...
“Mẫu thân, sao phụ thân lại...” Tạ Thế An vô cùng bi ai: “Con còn không thể gặp mặt phụ thân lần cuối, cũng không thể đưa tiễn phụ thân đoạn đường cuối cùng...”
Vân Sơ lắc đầu: “Tạ gia liên tiếp xảy ra chuyện, phụ thân con không thể chịu đựng đả kích, ngày ngày mượn rượu tiêu sầu... Trách ta không khuyên được chàng... An ca nhi, con vừa về nhà, cũng đừng nghĩ tới mấy chuyện này, trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ cho người đưa thức ăn tới.”
Tạ Thế An quả thật rất mệt mỏi, chắp tay quay người rời khỏi Sanh Cư.
Hắn ta lê bước chân nặng nề về Thanh Tùng Các, trước kia trong viện của hắn ta có hai bà tử, hai thư đồng, bốn nha hoàn, mà nay chỉ còn lại một thư đồng cùng hắn ta lớn lên từ nhỏ.
Thấy hắn ta bước vào, thư đồng vội vàng chạy ra đón: “Đại thiếu gia, ngài đã về rồi, tiểu nhân còn tưởng ngài...”
“Tam Cửu.” Tạ Thế An gọi tên thư đồng: “Ngươi thay ta canh giữ Thanh Tùng Các, sau này chúng ta tình như thủ túc.”
Thư đồng tên Tam Cửu vô cùng xúc động: “Thiếu gia, mấy ngày này ngài chịu khổ, tiểu nhân hầu hạ ngài nghỉ ngơi.”
Tạ Thế An rửa mặt sạch sẽ, thay xiêm y rồi nằm lên giường của mình, lúc này hắn ta mới cảm thấy bản thân đã thật sự sống lại.
Địa lao kia u ám không ánh mặt trời, ngày ngày bị tra tấn thẩm vấn vô số lần, toàn thân hắn ta không còn một chỗ nào lành lặn, hắn ta thật sự cho rằng bản thân sẽ chết đi.
Không nghĩ tới ở một nơi âm u như vậy, hắn ta lại gặp được một tia hy vọng, là Cung Hi Vương.
Hắn ta hiến kế cho Cung Hi Vương, Cung Hi Vương giữ cho hắn ta một mạng, giao dịch ban đầu đã thành công, không biết phải làm thế nào để khiến bản thân biến thành phụ tá chân chính của Cung Hi Vương...
Tạ Thế An nghĩ ngợi một hồi rồi chìm vào giấc ngủ.
Hắn ta không biết vì sao bản thân lại lạc vào một sơn cốc, lại thấy được một gương mặt giữa hang động tối đen, chính là mặt của Hà Linh Huỳnh, mẫu thân của hắn ta.
Tim hắn ta đột nhiên đập mạnh kinh hoàng.
Là hắn ta tự tay bức tử nương, sau khi nương chết, hắn ta chưa từng gặp nương trong giấc mộng, hắn ta cứ chậm rãi quên đi tội nghiệt của mình.
Khi nhìn thấy gương mặt này, hắn ta mới phát hiện bản thân mình không dám đối diện.
Dù bề ngoài hắn ta có bình tĩnh trấn định tới đâu thì chỉ có hắn ta mới biết trong lòng mình sợ hãi đêm hôm đó tới mức nào.
Hắn ta quay đầu chạy.
“An ca nhi...”
Hắn ta nghe được tiếng gọi rất dịu dàng.
“An ca nhi, ta là nương...” Âm thanh ngày càng gần: “Mặc kệ con làm sai chuyện gì thì trong lòng nương con vẫn là hài tử ưu tú nhất.”
Tạ Thế An khựng lại, quay đầu gian nan nói: “Thực xin lỗi, nương, thực xin lỗi, con sai rồi, con sai rồi...”
Hắn ta bức tử nương nhưng vẫn không thể đổi được tiền đồ của mình, hắn ta thật đáng chết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận