Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 151 -

Thính Vũ vừa mới về tới viện của mình thì Thính Sương cũng đã theo tới nơi: “Vũ di nương, đại nhân gọi ngài tới một chuyến.”
Thính Vũ siết chặt tay, không phải đại nhân đã nói sẽ không khiến nàng ta và phu nhân cách lòng hay sao, bây giờ gọi nàng ta đến, chắc chắn phu nhân sẽ biết là nàng ta mật báo.
Sau này nàng ta phải cư xử trước mặt phu nhân thế nào đây.
“Tam thiếu gia đừng đi theo.” Thính Sương mở miệng: “Vũ di nương, mời.”
Thính Vũ đành buông nhi tử ra, giao cho nhũ mẫu rồi theo Thính Sương đến Sanh Cư.
Vừa bước vào trong, nàng ta đã cảm nhận được sự bất thường, bước lên bậc thang, đến trước cửa thiên thính, nàng ta nhìn thấy Vân Sơ và Tạ Cảnh Ngọc ngồi ở chủ vị, một trái một phải ung dung uống trà.
Nàng ta đột nhiên chột dạ.
“Vũ di nương, biết ta gọi ngươi tới làm gì không?” Vân Sơ buông chung trà, lạnh lùng nói: “Ngươi tự nói hay để ta nói.”
Thính Vũ cúi đầu, cắn chặt răng nói: “Thiếp thân không rõ phu nhân muốn thiếp thân nói cái gì.”
“Vũ di nương, lúc trước ngươi qua mặt ta bò lên giường đại nhân, ta nghĩ ngươi ái mộ nóng lòng nên mới làm ra chuyện không thỏa đáng như vậy, niệm tình ngươi có công hầu hạ nhiều năm, ta chưa bao giờ trách móc nặng nề dù chỉ nửa câu.” Vân Sơ vô cùng thất vọng: “Ta thật không rõ tại sao ngươi muốn ly gián quan hệ giữa ta và đại nhân.”
Thính Vũ vội vàng biện giải: “Thiếp thân không có...”
“Chẳng lẽ ngươi không nói với đại nhân ta dự định nhận hài tử Vân gia về Tạ gia nuôi sao?” Vân Sơ lạnh lùng nói: “Có phải ngươi nói như vậy với đại nhân không!”
Sự lạnh lùng sắc bén của nàng khiến Thính Vũ không thể chống đỡ được.
Nàng ta biết bây giờ không thể phủ nhận, chỉ có thể căng da đầu nói: “Phu nhân, thiếp thân cho rằng chuyện lớn như vậy phải nói cho đại nhân biết, thực xin lỗi phu nhân, thiếp thân không nên phản bội ngài, xin phu nhân trách phạt.”
Nàng ta lập tức quỳ xuống đất.
Vân Sơ cười cười: “Ta còn cho là ngươi thông minh, không ngờ ngươi lại ngu như vậy, Vân gia là dòng dõi thế nào, Tạ gia là dòng dõi gì, ngươi cảm thấy có hài tử nào của dòng bên Vân gia sẽ cam tâm sửa họ làm hài tử Tạ gia, chuyện này căn bản không thể xảy ra, sao ngươi có thể đinh ninh đi nói với đại nhân như vậy, điều buồn cười là phu quân ngài lại tin.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc trầm xuống.
Đều nói phía dưới đại thụ luôn thừa lương, dòng bên Vân gia càng am hiểu đạo lý này, chỉ cần bọn họ không bị điên thì sẽ không để nam đinh nhà mình đến Tạ gia làm con thừa tự.
Sao hắn ta lại tin lời nói vô căn cứ của Thính Vũ chứ.
Hắn ta nâng chân đá vào vai Thính Vũ.
Thính Vũ bị đá cho lảo đảo, nàng ta kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân đêm qua ôn tồn như thế, lúc này lại đánh nàng ta.
Nàng ta quỳ dưới đất nức nở: “Đại nhân, là phu nhân chính miệng nói với thiếp, thiếp thân không có nói sai mà, Doãn ca nhi còn thấy một nam hài tử trong viện của phu nhân, đại nhân có thể không tin thiếp thân nhưng có thể gọi Doãn ca nhi tới hỏi, Doãn ca nhi tuyệt đối không nói dối.”
Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi ly gián ta và đại nhân, ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi không nên dạy Doãn ca nhi nói dối, Doãn ca nhi chỉ mới bốn tuổi, còn nhỏ mà đã bị ngươi dạy dỗ thành như thế, sau này lớn lên sẽ thành loại người như thế nào, có đi theo vết xe đổ của Duy ca nhi không, ta thật không dám nghĩ.”
“Thiếp thân không có dạy Doãn ca nhi nói dối!” Lần đầu tiên Thính Vũ cảm thấy bất lực, nàng ta lớn tiếng nói: “Đại nhân, thiếp thân thật sự không có, thiếp thân oan uổng...”
Nàng ta đã nhận ra đây chỉ là một cái bẫy.
Phu nhân cố ý nói cho nàng ta ý tưởng nhận nuôi hài tử Vân gia, để nàng ta tới chỗ đại nhân mật báo, cố ý thiết kế vở tuồng này.
Còn nàng ta không hề phòng bị rơi vào bẫy của phu nhân, không còn đường nào để biện giải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận