Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 450 -

Sở Trường Sinh sợ người, chui vào lòng Vân Sơ.
Sở Hoằng Du nhíu mày nhìn phụ nhân đột nhiên xuất hiện, khuôn mặt nhỏ căng chặt, bộ dáng như muốn xông lên tới nên.
Vân Sơ dắt tay Sở Hoằng Du, che chắn tiểu gia hỏa sau lưng mình.
Hôm nay ra cửa có Sở Dực đi cùng nên bọn họ không mang theo ma ma thị vệ, bên cạnh hai đứa nhỏ chỉ có một mình A Mao.
Đám nữ nhân này không nhìn ra thân phận của hai đứa nhỏ không tầm thường.
“Vân gia bây giờ đã thành ra như vậy, Vân tiểu thư còn có tâm tư đưa hài tử đi ngâm suối nước nóng sao?” Phụ nhân dẫn đầu dùng khăn che môi cười nói: “Không thể không nói Vân tiểu thư thật là một đích mẫu tốt, chẳng trách ai cũng nói ngươi là tấm gương cho các quý nữ.”
Vân Sơ cũng nhận ra người đang nói chuyện này là ai.
Khi đó, Vân Sơ là đại tiểu thư phủ Nhất phẩm tướng quân, nàng ta chỉ là nữ nhi nhà Tứ phẩm, nàng ta nhiều lần nịnh bợ Vân Sơ nhưng đều bị Vân Sơ làm lơ.
Sau này Vân Sơ gả vào Tạ gia, nàng ta lại thành Trâu phu nhân nhà Tam phẩm, nàng ta còn trốn trong phòng cười ba ngày ba đêm.
Hiện giờ Vân gia bị chỉ chứng thông đồng với địch bán nước, tòa thành đã sắp đổ.
Vân Sơ không còn bất kỳ chỗ dựa nào nữa.
Cuối cùng nàng ta đã có thể đứng thẳng lưng trước mặt Vân Sơ.
Vân Sơ cong môi: “Thiếu chút nữa đã không nhận ra, thì ra là Trâu phu nhân, nhiều năm như vậy, Trâu phu nhân còn chưa đi xem đại phu sao?”
Trâu phu nhân nhíu mày: “Xem đại phu gì?”
“Trâu phu nhân nói ra lời nào cũng hôi hám, chẳng lẽ không có ai nói với Trâu phu nhân sao?” Vân Sơ thở dài: “Bệnh này không thể kéo dài, Trâu phu nhân đi khám đại phu sớm đi.”
Nàng nói xong thì dắt tay hài tử rời đi.
Một lúc sau Trâu phu nhân mới kịp phản ứng: “Nàng, nàng nói ta bị hôi miệng...”
Nàng ta nhìn sang thì thấy mấy phụ nhân có quan hệ không tồi với mình đang đưa tay che mũi, gương mặt lộ ra thái độ vô cùng ghét bỏ.
Trâu phu nhân tức muốn nổ phổi.
Vân Sơ đưa hài tử tới viện tử thuộc về bọn họ, lúc này mới mở miệng nói: “Thính Sương, sau này mỗi mười lăm và mùng một hàng tháng, nơi này sẽ không tiếp bất kỳ vị khách nào.”
Hôm nay là nàng sơ sót, để hai đứa nhỏ gặp phải chuyện không vui như vậy.
Trường Sinh cũng đã bình tĩnh lại, thay xiêm y cùng Du ca nhi chơi đùa dưới bể tắm nóng.
Nhưng vừa thấy Tất lang trung vừa xuất hiện, tiểu cô nương bị dọa cho trắng mặt, quay đầu vùi vào lòng Vân Sơ, run lên bần bật.
Tất lang trung cười khổ: “Tiểu quận chúa, lão phu cũng không phải hồng thủy mãnh thú, châm thêm năm sáu lần nữa là bệnh của quận chúa sẽ tốt lên, đừng sợ...”
Vân Sơ nhẹ giọng dỗ dành: “Trường Sinh, ngoan, mẫu thân sẽ ở kế bên con, không cần sợ hãi.”
Sở Hoằng Du nắm tay nhỏ của muội muội: “Ca ca cũng ở bên cạnh muội, chớ sợ chớ sợ...”
Tiểu cô nương cố gắng ngừng run rẩy, bò ra khỏi ngực Vân Sơ, hít một hơi, chậm rãi mở miệng nói: “Nương, ca ca, con, con một mình... được!”
Chỉ một câu nhưng phải nói hồi lâu mới hoàn chỉnh được.
Con bé vừa nói vừa đi tới một vị trí cố định ở trong bể, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vân Sơ muốn đi qua đó nhưng tiểu cô nương lại kiên định lắc đầu.
Nhìn thân thể nho nhỏ cô đơn ngồi trong bể tắm nóng, tim Vân Sơ như bị một bàn tay to bóp nghẹt, rất đau đớn.
“Trường Sinh, muội giỏi quá.” Sở Hoằng Du giơ ngón tay cái lên: “Ca ca tin một mình muội vẫn có thể làm được.”
Thật ra Vân Sơ cũng muốn ở cùng con bé nhưng hiếm khi tiểu cô nương kiên cường được một lần, nàng không muốn phá vỡ sự cố gắng của hài tử, nàng cố gắng tươi cười: “Trường Sinh, mẫu thân ở đây, không cần sợ hãi.”
Tất lang trung thoáng nhìn Vân Sơ.
Lần trước châm cứu, tiểu thế tử còn gọi nữ tử này là Vân di, bây giờ lại gọi là mẫu thân.
Xem ra vương phủ sắp có chuyện tốt rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận