Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 275 -

Đoàn người đi vào trong.
Vân Sơ ôm hài tử đi trước, Sở Dực giữ khoảng cách một bước chân đi theo, phía sau là mười mấy hạ nhân tùy tùng.
Rất nhanh đã tới chỗ suối nước nóng, vốn dĩ là con suối hoang dã nhưng lúc này đã được tu sửa thành từng bể tắm nóng, có bể tắm lớn lộ thiên, cũng có bể tư nhân riêng tư.
“Có tổng cộng ba mươi sáu bể lớn nhỏ.” Sở Dực mở miệng nói: “Cần phải đặt một cái tên, ta là người quê mùa không am hiểu việc này, chỉ có thể phiền toái Tạ phu nhân.”
Vân Sơ học võ không tinh nhưng mấy chuyện đọc sách viết chữ ở Vân gia đều là nàng xử lý, nàng gật đầu đồng ý.
Qua một con đường, tới cửa một tiểu viện, hai bên cửa trồng đầy hoa cỏ đang nở rộ giữa ngày hè.
Bước vào trong, từng loại hoa cỏ cũng đang khoe sắt, đường nhỏ nằm giữa bụi hoa, cứ như đang lạc vào một hoa viên bí mật, khiến tâm tình người ta trở nên tươi đẹp.
“Tạ phu nhân, viện tử này là Vương gia đích thân thiết kế.” Trình trang chủ đứng bên cạnh mở miệng nói: “Ngài xem có cần cải tiến chỗ nào không.”
Cả thôn trang đã tu sửa rất nhiều viện tử độc lập, mỗi sân đều bố trí bể tắm nam nữ riêng, những sân viện khác nhìn chung đều có kết cấu như nhau, chỉ có sân viện này là độc đáo hơn cả, trồng đầy kỳ hoa dị thảo không nói, cạnh bể tắm còn được khảm đá đủ sắc màu, thoạt nhìn rất giống đá quý, rực rỡ lóa mắt.
Vân Sơ cho rằng đây là bể tắm nóng Bình Tây Vương thiết kế riêng cho Ân tần.
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện thì Sở Hoằng Du lại hô to: “Oa, ở đó có rất nhiều hải đường, thảo nào phụ vương hỏi con Vân di thích hoa gì, thì ra là như vậy.”
Quanh bốn góc tường đều là hải đường, trông giống Sanh Cư của Vân Sơ y như đúc.
Nàng có chút kinh ngạc, có khi nào cái bể tắm nước nóng này...
“Tạ phu nhân là nữ chủ nhân duy nhất của thôn trang suối nước nóng này, bể tắm nóng độc nhất vô nhị đương nhiên là thuộc về Tạ phu nhân.” Sở Dực không hề lộ ra một chút biểu cảm dư thừa nào: “Ở đây còn một mảnh đất trống, Tạ phu nhân thích hoa gì, ta cho người mang tới trồng.”
Vân Sơ mím môi.
Năm đầu tiên nàng gả tới Tạ phủ, trong Sanh Cư đều là hải đường, vốn dĩ nàng rất thích hải đường nhưng không biết từ khi nào, trong lòng nàng đã sinh ra sự chán ghét.
Nàng rất muốn thoát khỏi hải đường, giống như là thoát khỏi Tạ gia vậy.
Nàng trầm mặc một hồi rồi mở miệng: “Mang hải đường này đến trồng ở viện khác đi thôi, chỗ này trồng lan trồng nhài gì cũng được, Thính Sương, ngươi lo chuyện này đi.”
Sao nàng có thể làm phiền Vương gia làm những việc cỏn con này...
Thính Sương đứng phía sau nghe nàng dặn dò, lập tức bước lên: “Vâng, phu nhân.”
Sở Dực dừng một chút, không nói thêm gì nữa.
“Trường Sinh, muội mau tới đây, nước ở đây ấm lắm, thật thoải mái!”
Sở Hoằng Du không nhịn được vọc tay nhỏ xuống bể tắm nóng, vội vàng kêu muội muội, tiểu cô nương cũng thoăn thoắt chạy qua đó.
Hai tiểu gia hỏa ngồi cạnh bể tắm nóng, dứt khoát cởi giày ra, bốn bàn chân trắng nõn thò xuống bể, bắt đầu hất nước vào nhau.
“Du ca nhi, không được như vậy.” Vân Sơ nhẹ nhàng nói: “Trường Sinh yếu ớt, y phục ẩm ướt sẽ dễ cảm lạnh.”
Tiểu gia hỏa đảo mắt, mông nhỏ dịch sang một hướng, khom lưng hớt nước hắt về phía Sở Dực.
Tiểu cô nương học theo, bắt chước ca ca hớt nước trong bể hắt ra ngoài, hơn phân nửa đều đáp lên người Sở Dực.
Xiêm y của Sở Dực ướt hoàn toàn.
Mặt hắn biến đen.
Tùy tùng đứng bên cạnh âm thầm lui về phía sau vài bước.
Sáng nay ra cửa, Vương gia đã cân nhắc hơn một khắc mới chọn được bộ xiêm y này, đen toàn thân, tuy hắn cũng không nhìn ra bộ này có gì khác những bộ thường ngày nhưng Vương gia ngàn chọn vạn tuyển mới lụa được, kết quả lại bị tiểu thế tử làm ướt...
“Trường Sinh, chạy mau, phụ vương muốn đánh người!”
Sở Hoằng Du kéo tay muội muội, rút chân khỏi bể tắm, để chân nhỏ trần trụi chạy như điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận