Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 516 -

“Trẫm hỏi ngươi, dù không phải ngươi làm chuyện này nhưng nữ tử vô tội trong kinh thành mất mạng, có phải là do ngươi thất trách không?” Hoàng đế lạnh giọng hỏi.
Hoàng Hậu mím môi: “Thần thiếp lãnh phạt.”
“Còn ngươi nữa, lão nhị.” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Tạm thời ngươi không cần tới Hộ bộ nữa, phạt ngươi đóng cửa ăn năn ba tháng, ngươi phục không?”
Cung Hi Vương cúi đầu: “Nhi thần phục.”
Tính kế tính tới tính lui lại không được gì.
Sắc mặt Sở Dực lập tức sa sầm.
Tuy rằng nữ nhân kia đáng chết nhưng nếu đứng từ góc độ của phụ hoàng thì đó là một nữ nhân vô tội, là người trong lòng của nhi tử ông ta.
Một nữ tử chết đi như vậy mà chỉ phạt tiền tiêu một tháng và đóng cửa ăn năn ba tháng.
Ở hoàng thành này, mạng người thật quá hèn mọn.
“Ân tần đã ở tần vị nhiều năm rồi.” Hoàng đế suy tư một lúc rồi nói: “Truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Ân tần làm phi.”
Hoàng Hậu cúi đầu: “Vâng, thần thiếp lập tức đi làm.”
Bà ta im lặng quét mắt nhìn Sở Dực.
Chuyện này khiến cho mẫu nghi thiên hạ như bà ta bị phạt một tháng tiền tiêu vặt, bạc không phải là vấn đề nhưng thể diện phong phạm của quốc mẫu đều mất hết, bị người người chế nhạo chê cười.
Lão nhị cũng bị Hoàng Thượng đá khỏi Hộ bộ, đóng cửa ăn năn ba tháng, xem như là một sự trừng phạt rất lớn.
Mà lão tam lại được Hoàng Thượng đau lòng sủng ái, Ân tần cũng nhờ đó mà được phong phi.
Bà ta thật sự hoài nghi lão tam lợi dụng người trong lòng để bày ra thế cục này...
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Hoàng Hậu gọi Công Tôn Ninh tới, mắng hắn ta máu chó phun đầy đầu.
“Cô mẫu, ta thật oan uổng mà...” Công Tôn Ninh khóc không ra nước mắt: “Ta cũng muốn trả thù nhưng người kia là Bình Tây Vương đó, trong tay hắn có Vân gia quân, còn có tám ngàn tinh binh diệt phỉ, ta có tà tâm nhưng không có gan làm, ta thật sự không làm gì mà!”
Hoàng Hậu nheo mắt.
Nếu việc này không liên quan tới Công Tôn gia thì chắc chắn bà ta đã bị lão nhị Sở Mặc kéo xuống nước.
Hay cho Sở Mặc, dám tính kế Đông Cung.
Trong Ngự Thư Phòng, hoàng đế bước xuống long ỷ, vỗ vai Sở Dực: “Dực nhi, một nữ nhân mà thôi...”
“Nàng là người trong lòng của con, con thật có lỗi với nàng.” Sở Dực gục đầu xuống: “Nàng chết cũng chỉ vì con đồng ý nghênh thú công chúa Hồng Nam nên Hoàng Hậu và nhị hoàng huynh mới không dung được con, phụ hoàng, cứ bỏ qua chuyện này đi.”
Hoàng đế lại đau đầu.
Cũng may ông ta loáng thoáng nghe được công chúa Cổ Lệ cũng không quá vừa lòng hôn sự này.
Nếu hai người đã vô tình thì hà tất phải tác thành một đôi oán ngẫu.
Nghĩ vậy, hoàng đế thoải mái gật đầu: “Một khi đã như vậy thì bỏ qua chuyện hôn sự đi, nhưng Dực nhi, con là nam tử, là một đại nam nhân, không nên đắm chìm trong nữ nhi tình trường, con phải nhanh chóng tỉnh táo lại.”
Sở Dực ra vẻ hao tổn tinh thần: “Vâng, phụ hoàng.”
Hắn chắp tay muốn cáo từ rời đi.
“Đợi một lát.” Hoàng đế gọi hắn lại: “Cả đêm qua không an bình, suýt nữa đã quên mất hôm nay là sinh thần của Du ca nhi và Trường Sinh, đây là tâm ý mà hoàng tổ phụ như trẫm chuẩn bị cho hai đứa nó, con mang về cho hài tử đi.”
Sở Dực gật đầu: “Tạ phụ hoàng.”
Lễ vật hoàng đế chuẩn bị chính là vải vóc và mấy thứ văn phòng tứ bảo.
Không chỉ có hoàng đế ban lễ vật mà còn có cả Ân tần... phải nói Ân phi cũng đã sớm cho người mang quà sinh thần tới cho hài tử.
Sở Hoằng Du vô cùng vui vẻ.
Từ nay về sau, nó và muội muội sẽ có hai ngày sinh thần, ngày đầu tiên sẽ quây quần bên cạnh mẫu thân và nhà ngoại, ngày hôm sau sẽ tiến cung bầu bạn với hoàng nãi nãi.
Trên đời này còn có ai hạnh phúc hơn nó và muội muội không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận