Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 505 -

Một đêm nửa tỉnh nửa mê.
Khi ánh nắng ban mai xuyên qua tuyết trắng chiếu vào ô cửa, Sở Dực ấn huyệt Thái Dương, mở to mắt.
Lúc này đã là cuối giờ Thìn.
Hắn từ trên giường ngồi dậy, loáng thoáng nhớ lại hình như đêm qua đã xảy ra chuyện gì đó.
Tuyết lớn.
Rượu trái cây.
Đôi môi đỏ.
Là hắn nằm mơ hay mọi chuyện đã thật sự xảy ra?
“Vương gia đã tỉnh rồi.” Trình Tự đẩy cửa đi vào: “Ma ma trong cung đã tới mời ba lần rồi.”
Sở Dực nhớ ra hôm nay là ngày tổ chức buổi đá cầu giao hữu cho sứ thần ngoại quốc.
Hắn được xem là thành viên chủ lực, nếu hắn vắng mặt thì Đại Tấn gần như nắm chắc phần thua.
Hắn vừa mặc xiêm y vừa nói: “Đêm qua đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Hắn vừa dứt lời thì lại thấy gương mặt than của Trình Tự lộ ra một màu đỏ khả nghi.
Sở Dực khựng lại.
Mơ hồ nhớ tới đôi môi mê người kia...
Chẳng lẽ hắn lại giở trò hôn môi Vân Sơ trước mặt Trình Tự và những hạ nhân khác...
Hắn lại dám làm ra chuyện lớn mật như vậy sao?
Hắn điên rồi sao?
Yết hầu trượt thật mạnh, hắn mở miệng hỏi: “Vân Sơ... phản ứng thế nào?”
“Vân tiểu thư... còn chưa biết.” Mặt than của Trình Tự càng đỏ hơn.
Sở Dực đột nhiên đứng dậy.
Hắn thừa dịp Vân Sơ uống say giở trò đăng đồ tử sao?
Bây giờ hắn phải làm gì đây?
Tìm Vân Sơ nói thẳng thắn hay coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Sở Dực chưa bao giờ rối rắm như thế, chuyện này càng khiến người ta đau đầu hơn cả việc bàn kế diệt phỉ.
Trình Tự rụt cổ nói: “Ta cũng không biết vì sao bản thân lại ôm chặt Thính Tuyết, dọa nàng ấy sợ phát khóc, Vương gia cảm thấy ta nên nói chuyện này với Vân tiểu thư thế nào...”
Sở Dực: “...”
Không thể nói chuyện được mà.
Hắn bước ra ngoài, nhìn về phía bên kia cổng tò vò, Du ca nhi đã đi học rồi, có thể loáng thoáng nghe được tiếng Vân Sơ đang dạy Trường Sinh đọc sách.
Hắn do dự một chút rồi bước qua, đứng trước cửa sương phòng ấm áp nói: “Trường Sinh, phụ vương phải vào cung, con muốn ăn gì, phụ vương sẽ mua về cho con.”
Âm thanh mềm mại của tiểu cô nương vọng ra: “Ăn, ăn kẹo.”
“Được, phụ vương mua kẹo về cho con.” Sở Dực dừng một chút rồi nói: “Vân tiểu thư, nàng muốn ăn gì?”
Vân Sơ nhanh chóng đáp lời: “Hương vị của món vịt quay lần trước không tệ, phiền toái Vương gia.”
Sự căng thẳng trong lòng Sở Dực lập tức biến mất: “Không phiền toái, tiện đường mà.”
Khóe môi của hắn gợi lên một độ cong, tâm tình vô cùng vui sướng, dắt ngựa, chuẩn bị tới hoàng cung.
Trên đường đi, Trình Tự mặt ủ mày ê hỏi dồn: “Vương gia còn chưa nói ta phải làm gì bây giờ đây?”
Sở Dực kéo kéo khóe môi: “Quân doanh có không ít người đã thành gia, tối nay ngươi mời bọn họ đến Đức Thắng Lâu ăn một bữa, xin bọn họ một ít kinh nghiệm.”
Trình Tự mở to hai mắt: “Đức Thắng Lâu nổi tiếng là đắt, một bàn rượu thịt phổ thông nhất cũng đã có giá bảy tám lượng bạc.”
Ngựa của Sở Dực dừng trước cửa cung, hắn lạnh lùng nói: “Hài tử hay tiếc rẻ sẽ không bắt được sói, tự ngươi cân nhắc đi, bạc quan trọng hay là tức phụ quan trọng.”
Trình Tự trưng ra bộ mặt như đưa tang.
Bạc quan trọng.
Tức phụ đương nhiên cũng quan trọng.
Nhưng chỉ có thể chọn một trong hai thôi hay sao?
Không thể chọn cả hai sao?
Lúc này, cuộc thi đá cầu đã chính thức bắt đầu.
Đội của Đại Tấn do Thái Tử dẫn dắt một đám huân quý đối đầu với đội của sứ thần, mở màn được nửa canh giờ đã bị đối phương đá vào ba quả, vô cùng thê thảm.
“Tam đệ, cuối cùng đệ cũng tới rồi!” Thái Tử thấy Sở Dực đến thì chẳng khác nào vớ được cọng rơm cứu mạng: “Bình Tân thế tử, ngươi đi xuống, đổi cho lão tam ra sân!”
Bình Tân thế tử này là thế tử mới được thỉnh phong, vị lúc đầu kia đã bị Đinh Nhất Nguyên Đinh tiên sinh bói một quẻ nói hắn ta sẽ khiến phủ Bình Tân hầu tuyệt đường ở thế hệ này, vì thế, Bình Tân hầu đã cấp tốc thay đổi người thừa kế.
Bình Tân thế tử vừa nhậm chức này là một người đọc sách, không hề am hiểu đá cầu, chỉ đưa vào sân cho đủ người mà thôi.
Hiện tại Sở Dực đã tới, hắn lập tức nhường lại vị trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận