Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 642 -

Hoàng Hậu im lặng một hồi rồi ném cho Doãn ma ma một ánh mắt.
Doãn ma ma xoay người ra khỏi đại điện, một lúc sau đã mang vào một gói giấy nho nhỏ.
“Nếu ngươi có bản lĩnh khiến Cung Hi Vương uống gói thuốc này thì bổn cung sẽ giữ cho ngươi một mạng..”
Bao giấy bị ném tới trước mặt Tạ Phinh, bàn tay nàng ta đột nhiên run rẩy.
Bình thường đều có người giám sát việc nấu ăn cho người hoàng thất, món ăn làm xong được dọn lên bàn sẽ còn có hai ba người tới nếm thử.
Hạ độc Cung Hi Vương không phải là chuyện dễ dàng.
Nhưng nàng ta biết bản thân phải chấp nhận chuyện này, đây là giá cơ hội duy nhất để nàng ta thể hiện giá trị của mình.
“Ba ngày, bổn cung chỉ cho ngươi ba ngày.” Hoàng Hậu chậm rãi nói: “Nếu chuyện này thành, bổn cung cũng sẽ biểu hiện thiện ý của mình, tha cho Tạ Nguyên thị.”
Tạ Phinh dập đầu cảm tạ.
Đêm đen qua đi, một ngày mới lại tới.
Cả đêm hôm qua Tạ Phinh không ngủ ngon, bọng mắt cũng xuất hiện quầng thâm rõ nét.
Nàng ta hầu hạ Thái Tử mặc y phục rửa mặt, chờ Thái Tử đi thượng triều thì nàng ta mới thay đổi xiêm y chuẩn bị ra khỏi cung
“Ngô thứ phi, đứng lại!” Thái Tử Phi lạnh lùng lên tiếng: “Ăn mặc thế này là đang định đi đâu?”
Nữ tử hậu cung không dễ rời khỏi hoàng cung, dù có là quý nhân như Hoàng Hậu và bốn phi thì đều phải xin phép Hoàng Thượng và được cho phép, một thứ phi ở Đông Cung như nàng ta thì càng khó ra khỏi cung.
Hôm qua nàng ta cải trang thành gã hầu của Thái Tử, hôm nay nàng ta lại mặc xiêm y của cung nữ.
“Ngươi là thứ phi của Thái Tử nhưng lại ăn mặc như cung nữ, còn ra thể thống gì nữa!” Thái Tử Phi không nén nổi cơn giận: “Ngươi quỳ xuống, quỳ đủ bốn canh giờ rồi tính tiếp!”
Mấy ngày nay Ngô thứ phi này vẫn luôn ở lại chủ điện của Thái Tử, quả thực là không có một chút quy củ.
Nàng ta đã nhiều lần khuyên can Thái Tử nhưng đều bị Thái Tử không cứng không mềm quở trách một phen, nói nàng ta quản quá nhiều việc rồi.
Bây giờ nàng ta đã tìm được cơ hội xử lý tiểu tiện nhân này rồi.
“Thiếp thân không thể quỳ.” Tạ Phinh lấy một lệnh bài của Khôn Ninh Cung ra: “Thiếp thân phụng mệnh của Hoàng Hậu nương nương ra cung làm việc, thời gian không còn sớm, xin cáo lui trước.”
Nàng ta xoay người rời khỏi Đông Cung.
Thái Tử Phi tức đến choáng váng.
Tạ Phinh trực tiếp ngồi xe ngựa tới Tạ gia, nàng ta không đi vào mà lại tới một quán trà ngay bên cạnh ngồi chờ.
Không biết là đợi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được Tạ Thế An về nhà, nàng ta nhanh chóng bước tới kéo Tạ Thế An vào nhã gian lầu hai của quán trà.
“Ngươi...” Tạ Thế An kinh ngạc: “Tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây?”
Một thứ phi ở hậu cung theo lẽ thường thì cả đời này đều không thể ra khỏi hoàng cung, tại sao Tạ Phinh lại có thể tự do trở về Tạ gia?
Tạ Phinh không có nhiều thời gian nên trực tiếp nói vào chuyện chính, nàng ta nói xong thì đặt gói thuốc bột vào tay Tạ Thế An: “An ca nhi, ta có thể sống sót hay không, tổ mẫu có thể rời khỏi hoàng cung hay không đều dựa vào ngươi.”
Tạ Thế An rút tay về, gói thuốc bột kia rơi xuống đất.
Hắn ta lạnh lùng nói: “Ta vất vả lắm mới trở thành phụ tá được Cung Hi Vương tín nhiệm nhất, dựa vào đâu mà ta phải tự đào mồ chôn mình?”
“Bởi vì ——” Tạ Phinh lộ ra nụ cười âm trầm: “Nếu ta không sống được thì ngươi cũng đừng mong sống tử tế, muốn chết thì tất cả mọi người cùng nhau chết! Đừng quên chúng ta là thân tỷ đệ, nếu ta ám sát Thái Tử, ngươi nói xem ngươi có thể đứng ngoài cuộc không?”
“Ngươi!”
Tạ Thế An bóp cổ nàng ta.
Tạ Phinh hô hấp khó khăn, đứt quãng mở miệng nói: “Ba ngày, Tạ Thế An, ngươi chỉ có ba ngày thôi, quá hạn thì ta sẽ không chờ ngươi!”
Tạ Thế An đẩy nàng ta ra xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận