Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 659 -

Vân Sơ cong môi cười cười.
Nếu Sở Dực không mở lòng trước, nàng thân là chủ mẫu thì chắc chắn sẽ dựa theo quy củ chuẩn bị thị thiếp thông phòng cho Sở Dực nhưng hắn đã nói rõ ràng với nàng, hắn tuyệt đối không nạp thiếp.
Ở chung lâu ngày, nàng càng hiểu nam nhân này hơn, cũng mở lòng hơn rất nhiều.
Nếu đã như vậy thì cớ gì nàng phải làm chuyện khiến bản thân mình không thoải mái chứ?
“Nếu nhị tỷ đã làm mùng một thì ta đây cũng làm mười lăm.” Vân Sơ nhìn hài tử đang chơi đùa ngoài noãn các, chậm rãi mở miệng: “Thâm ca nhi đừng ở lại vương phủ nữa, miễn nháo ra chuyện khó coi.”
Công chúa Khánh Hoa vỗ bàn đứng lên.
Đây chính là nhà của thân đệ đệ nàng ta, nào đến lượt một người khác họ làm chủ!
“Nhị tỷ đừng nóng giận, không phải ta đang mang thai sao?” Vân Sơ trên tươi cười: “Thân thể ta vốn đã không tốt, mang thai rồi lại càng không có tâm tư lo việc vặt trong phủ, sợ là Thâm ca nhi ở vương phủ chịu thiệt thòi nên mới nói như vậy.”
Ánh mắt công chúa Khánh Hoa trầm xuống.
Thai này của Vân Sơ mới là đích tử chân chính của vương phủ.
Dực nhi đối với hai đứa nhỏ không rõ lai lịch như Du ca nhi và Trường Sinh đã yêu thương cưng chiều như vậy, càng đừng nói tới đích tử chân chính.
Nếu Vân Sơ lấy lý do mang thai hài tử không cho Thâm ca nhi ở lại vương phủ, với tính tình của Dực nhi, hắn chắc chắn sẽ đồng ý.
Thâm ca nhi đương nhiên có thể vào cung ở cùng Ân phi nhưng dù sao thằng bé cũng không phải người Sở gia, ra vào hoàng cung không tiện, cũng dễ bị người khác ức hiếp.
Nghĩ đến đây, công chúa Khánh Hoa chậm rãi thở ra: “Ta sẽ sắp xếp người hầu hạ Thâm ca nhi, ngươi không cần phải nhọc lòng.”
Tuy ngữ khí nàng ta sượng ngắt nhưng cũng không nhắc lại chuyện hậu viện phủ Bình Tây Vương nữa.
Dùng cơm xong, Vân Sơ cho người đưa công chúa Khánh Hoa và Mạnh Thâm đến Thanh Phong Cư.
Công chúa Khánh Hoa chỉ huy hạ nhân thu thập hành lý, còn cho người đến nhĩ phòng tiền viện chờ đợi, chỉ một lúc sau, người nọ trở về bẩm báo: “Công chúa, Vương gia hồi phủ.”
Công chúa Khánh Hoa đứng dậy muốn ra ngoài.
“Mẫu thân.” Mạnh Thâm buông sách gọi nàng ta: “Lúc nãy dùng cơm, hình như mẫu thân và cữu mẫu tranh chấp với nhau, mẫu thân muốn tìm cữu cữu cáo trạng sao?”
“Con là hài tử, biết cái gì.” Công chúa Khánh Hoa thờ ơ nói: “Con đọc sách đi, ta đi một lúc là về.”
“Con cho rằng mẫu thân không nên đi.” Mạnh Thâm đứng dậy: “Bây giờ chúng ta đang ở nhà cữu cữu, mọi việc đều là cữu mẫu lo liệu, không nên sinh sự.”
Công chúa Khánh Hoa thở dài.
Nhi tử này của nàng ta vừa thông minh vừa hiểu chuyện, nhưng chính vì nó quá nghe lời, gặp phiền phức cũng không nói cho người lớn nên nàng ta mới lo lắng không muốn cho nhi tử vào cung ở.
“Quốc Tử Giám có một vị Vương tiên sinh mới tới, ta đi tìm cữu cữu con hỏi thăm tính nết của Vương tiên sinh.” Công chúa Khánh Hoa sờ đầu nhi tử: “Ngoan ngoãn đọc sách, đừng nghĩ nhiều như vậy.”
Nàng ta cất bước đi tới thư phòng của Sở Dực.
Ban đầu Sở Dực luôn xử lý công vụ trong chủ viện của Vân Sơ nhưng từ khi Vân Sơ mang thai lại thích yên tĩnh, thường xuyên có người tới bẩm báo công việc sẽ làm phiền Vân Sơ nghỉ ngơi nên hắn mới trở về thư phòng xử lý công việc.
Lúc này hắn vừa về tới vương phủ, bèn gọi mấy tâm phúc đến dặn dò công việc.
Trong khoảng thời gian này triều đình bắt đầu dậy sóng, tuy hắn đứng ngoài cuộc nhưng cũng không có nghĩa là khoanh tay đứng nhìn, hắn vẫn luôn âm thầm bày binh bố trận.
Hiện giờ phân nửa quyền chấp chưởng hậu cung của Hoàng Hậu đã rơi vào tay Huệ phi, Công Tôn Ninh tạm thời bị cách chức điều tra, Đông Cung Thái Tử còn chứa chấp một mối họa lớn là Tạ Phinh... nhìn tổng thể thì tình huống bên phía Thái Tử khó khăn hơn.
Sở Dực nghĩ phải giúp Thái Tử trưởng huynh một phen rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận