Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 426 -

Vân Nhuận biết người như Vân Trạch sẽ không tranh chấp với hắn ta.
Nhưng mà ——
“Đích trưởng tử dòng chính Vân gia Vân Trạch còn ở đây, há có thể để kẻ khác đảm nhiệm vị trí tộc trưởng?” Vân Trạch vừa lên tiếng đã khiến Vân Nhuận vô cùng kinh ngạc.
Hắn ta chưa bao giờ nhìn thấy Vân Trạch bộc lộ mũi nhọn như vậy.
Hắn ta cho rằng sau khi tự đề cử, Vân Trạch sẽ trực tiếp đáp ứng, ai ngờ Vân Trạch lại không làm như vậy.
Vân Sơ cười cười.
Đời trước, đại ca quả thật đã nhường lại vị trí tộc trưởng.
Nàng đã sống lại một đời, đương nhiên mọi chuyện sẽ thay đổi.
Vân Nhuận ngây người trong tích tắc, lập tức hoàn hồn nói: “Vân Trạch, ngươi đừng hành động theo cảm tính, ngươi hiện tại chỉ là thứ dân, ngươi có thể làm gì cho Vân gia?”
“Ta có thể định ngày hẹn Nhị phẩm Binh bộ Thượng thư, ta có thể gặp mặt Thái Tử điện hạ, ta có thể uống trà với Bình Tây Vương.” Vân Trạch vẫn khiêm tốn nở nụ cười: “Không biết Nhuận đường huynh có làm được không?”
Sắc mặt Vân Nhuận hoàn toàn cứng đờ.
Đều nói đánh người không vả mặt, mắng người không chọc vào điểm yếu, Vân Trạch làm vậy là đang cầm dao đâm thẳng vào chỗ thiếu hụt của hắn ta.
Tuy hắn ta là người Vân gia nhưng cũng chỉ là quan Ngũ phẩm, thật sự không có tư cách trò chuyện vui vẻ với những người quyền quý đó, hắn ta còn chẳng thể tiếp cận bọn họ, bọn họ cũng khinh thường không thèm nói chuyện với hắn ta.
Nhưng Vân Trạch từ nhỏ đã ở trong tầng lớp đó, dù bây giờ có trở nên nghèo túng, thành thứ dân thì trong đám người kia cũng sẽ có người niệm tình xưa nghĩa cũ, nguyện ý cho Vân Trạch chút mặt mũi.
Hắn ta im lặng hồi lâu rồi nói: “Là ta nghĩ đơn giản.”
Vân tam thẩm lộ vẻ không cam lòng, bà ta đoán là Vân Trạch sẽ không tranh nên mới xúi giục nhi tử tự đề cử vị trí tộc trưởng.
Ai ngờ Vân Trạch lại hùng hổ dọa người như vừa uống lộn thuốc.
Bà ta cười ha hả: “Đều là người một nhà, ai làm tộc trưởng cũng thế... Nhưng mà lệnh bài Vân gia quân vẫn còn ở chỗ Sơ nhi, có phải nên trả lại cho người Vân gia không?”
“Vân gia quân hiện giờ đã được Bình Tây Vương tiếp quản, Bình Tây Vương đưa lệnh bài cho Sơ nhi chính là vì niệm tình cũ giữa hai nhà.” Vân Trạch lạnh lùng nói: “Nếu Vân gia tướng thu lại lệnh bài, tức là có ý muốn sử dụng Vân gia quân, đó là không để Bình Tây Vương vào trong mắt, chư vị cho rằng bây giờ Vân gia có thể đắc tội Bình Tây Vương sao?”
Vân tam thẩm không nói gì nữa.
Bà ta cũng không biết nói gì cho tốt nên dứt khoát ngậm miệng.
Lúc này, một nam nhân khác bước ra khỏi đám người.
Vân Sơ nhận ra người này, đây là tứ nhi tử của tổ phụ nàng, là đường đệ Vân Tư Viễn của cha nàng, nàng phải gọi ông ta một tiếng Viễn thúc thúc.
“Ta không hiểu những chuyện trên triều đình, nhưng ta biết rõ bây giờ Vân gia cần bạc để khơi thông quan hệ.” Vân Tư Viễn nhìn về phía Vân Sơ: “Lúc Vân gia cần bạc, Sơ nhi ngươi lại cầm bạc đi mở cô nhi viện, thân là người Vân gia, ta không tán đồng hành vi như vậy.”
Vân tam thẩm lập tức hùa theo: “Đúng đúng đúng, như vậy là không tốt.”
“Sơ nhi tiêu bạc của con bé, có gì mà không tốt?” Liễu Thiên Thiên hiếm khi lên tiếng cũng mở miệng: “Con bé dùng bạc của mình, muốn tiêu ở đâu là chuyện của nàng, không đến lượt người khác có đồng ý hay không.”
Vân Tư Viễn ngây ngẩn cả người.
Lúc trước Tạ gia xảy ra chuyện, cần dùng một số bạc khổng lồ, ông ta đã đoán hồi môn của Vân Sơ hẳn đã bị Tạ gia đào sạch sẽ, không ngờ là vẫn còn.
Nếu là như vậy thì trông có vẻ ông ta là một kẻ nhiều chuyện rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận