Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 695 -

Tạ Thế An không thèm nhìn Tạ Thế Doãn.
Hắn ta nhanh chóng rảo bước đi tới sân viện của Tạ Thế Duy, lạnh lùng nói: “Từ khi ngươi về Tạ gia ngày nào cũng ham ăn biếng làm, Tạ gia không nuôi mấy kẻ vô dụng.”
Tạ Thế Duy căm hận nói: “Nếu không phải tại ngươi thì Tạ gia sẽ không như vậy, ngươi còn trách ta, ngươi có tư cách gì trách ta...”
“Ta không muốn đôi co với ngươi.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Bây giờ ta yêu cầu ngươi làm một việc, nếu ngươi làm tốt thì từ nay về sau ngươi thích ăn uống ngủ nghỉ thế nào cũng được, ta sẽ không nói một tiếng, nếu làm không tốt thì mau cuốn gói cút đi.”
Tạ Thế Duy siết chặt nắm tay.
Lúc trước Tạ Thế Doãn không nghe lời, thiếu chút nữa bị đại ca làm cho chết đói, nó tin đại ca có thể đuổi nó ra khỏi nhà thật.
Nó ngước cổ hỏi: “Chuyện gì, nói trước đi đã, chuyện khó quá ta không làm được...”
“Ngươi cầm thứ này đến phủ Bình Tây Vương.” Tạ Thế An chậm rãi nói: “Tùy tiện ném vào hồ nước, chôn dưới đất hoặc giấu vào chỗ nào đó cũng được.”
Tạ Thế Duy không chút nghĩ ngợi cự tuyệt: “Phủ Bình Tây Vương? Đó là chỗ nào? Loại người như ta có thể vào sao?”
“Ngươi có thể nhờ hạ nhân của vương phủ truyền lời, nói tổ mẫu sắp chết, nói ta sắp chết, nói Doãn ca nhi sắp chết... tóm lại chỉ cần ngươi vào được vương phủ thì muốn nói gì cũng được.” Tạ Thế An nhét thứ đó vào tay nói: “Ngươi chỉ có một cơ hội này.”
Tạ Thế Doãn trốn trong góc tối sợ tới mức trừng to hai mắt.
Rốt cuộc nó cũng nhìn rõ thứ trong tay đại ca là gì, chính là một con búp bê bị ghim đầy châm, nếu thứ đó bị giấu trong phủ Bình Tây Vương, chắc chắn sẽ khiến cả vương phủ gặp tai họa ngập đầu.
Nó không dám thở mạnh, xoay người cất bước chạy đi, chạy ra khỏi Tạ gia, chạy qua đường cái, chạy điên cuồng tới phủ Bình Tây Vương, chạy đến mức gương mặt đã trở nên trắng bệch.
“Vương phi, Tạ Thế Doãn quay lại.”
Vân Sơ cho người đưa nó vào.
“Vương phi, không hay rồi...” Tạ Thế Doãn quỳ dưới đất, thuật lại những gì bản thân đã nhìn thấy và nghe thấy: “... Tuyệt đối không thể để Tạ Thế Duy tiến vào vương phủ!”
Tâm tình Vân Sơ có chút phức tạp.
Nàng để Trường Sinh mời Tạ Thế Doãn đến vương phủ là muốn khiến Tạ Thế Doãn biến thành quân cờ của Tạ Thế An... không ngờ rằng Tạ Thế Doãn lại lựa chọn đứng về phía vương phủ.
Tạ Thế Doãn của đời trước và Tạ Thế Doãn của đời này hoàn toàn không giống nhau.
Tạ Thế An vẫn là một kẻ tâm cơ bất chấp thủ đoạn.
Tạ Thế Duy vẫn là thứ bùn nhão không thể trát tường.
Chỉ có Tạ Thế Doãn là thay đổi.
“Được, ta biết rồi, ngươi về đi.”
Vân Sơ sai người thưởng bạc cho nó.
Tạ Thế Doãn vội vàng xua tay cự tuyệt: “Ta chỉ tới truyền lời, không cần ban thưởng, Vương phi cho ta đủ nhiều rồi.”
Nó lồm cồm bò dậy.
Quả nhiên, lúc chạng vạng, hạ nhân vào trong bẩm báo Tạ Thế Duy cầu kiến, nói Tạ Thế Khang bệnh tình nguy kịch, nhờ Vân Sơ cứu mạng.
Vân Sơ bảo hạ nhân trực tiếp đuổi Tạ Thế Duy đi.
Sáng ngày hôm sau, người tới cầu kiến đổi thành Tạ Thế An.
Vân Sơ cười cười: “Cho hắn ta vào.”
Tạ Thế An nắm chặt nắm tay, theo hạ nhân rảo bước vào vương phủ.
Khắp Vương phủ đều có kẻ hầu người hạ, tỉa cây, quét lá, chà tường... đi mãi đi mãi mới tới hậu viện, người ở đây ít hơn một chút.
Tạ Thế An ôm bụng nói: “Thính Sương tỷ tỷ, xin lỗi, ta đau bụng quá, có thể để ta đi nhà xí trước không?”
Thính Sương bình thản chỉ về một chỗ cách đó không xa: “Ở chỗ đó, Tạ đại thiếu gia nhanh một chút, Vương phi rất bận, chớ để Vương phi đợi lâu.”
Tạ Thế An gật đầu đi về phía đó.
Đây là nhà xí dành cho hạ nhân, có cả một dãy, bên ngoài có trồng một ít hoa cỏ để át đi mùi hôi, cũng ngăn chặn tầm mắt của người bên ngoài.
Tạ Thế An nhân cơ hội đi tới cạnh một cái ao, ngồi xổm xuống, lén lút lấy con búp bê từ trong tay áo ra.
Chỉ cần ném con búp bê này xuống, sau đó lại cáo trạng phủ Bình Tây Vương có giấu thứ nguyền rủa, tiếp theo Đại Lý Tự sẽ tìm thấy chứng cứ, như vậy phủ Bình Tây Vương cũng tiêu đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận