Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 839 -

Kỳ thi đình ba năm kết thúc.
Trong tam giáp chỉ có mỗi Nhiếp Mông là khiến mọi người tâm phục khẩu phục, hai người đầu bảng không được ai công nhận.
Một đám học sinh cố ý đi nhìn bài thi của hai người kia, hai bài văn có thể nói là rập khuôn, cũng có một chút ý mới nhưng không nhiều, hoàn toàn không xứng với vị trí nhất bảng và nhì bảng.
Nhưng Thánh Thượng tự mình khâm điểm, đám học sinh có không cam lòng thì cũng đành chịu, gương mặt lộ ra vẻ hân hoan chúc mừng giả tạo.
Cùng lúc đó, các triều thần cũng xúm tới chỗ Nhiếp Chính Vương.
“Tân khoa Trạng Nguyên Bảng Nhãn đều là thân nhân của Nhiếp Chính Vương, chúc mừng Vương gia.”
“Phùng gia Lâm gia biết cách dạy con, thật là khiến người ta khâm phục.”
“Hai người này sẽ trực tiếp vào Hàn Lâm Viện, tiền đồ vô lượng.”
“...”
Sở Thụy cười lạnh.
Đám người này ngoài mặt là chúc mừng nhưng không biết trong lòng đã mắng hắn ta bao nhiêu lần.
Vốn dĩ hắn ta muốn khôi phục sự thịnh vượng của Phùng gia và Lâm gia, nếu Vân Sơ đã cho cơ hội này thì hắn ta cũng nhận lấy thôi.
“Quá khen quá khen.” Sở Thụy chắp tay nói: “Bổn vương còn có việc phải thương nghị với Hoàng Thượng, cáo lỗi không tiếp chuyện được.”
Hắn ta vừa đi thì đám triều thần lập tức thay đổi sắc mặt.
“Nhiếp Chính Vương thật quá đáng, lại dám nhúng tay vào khoa cử.”
“Hắn ta đã sớm đề bạc người Lâm gia làm thống soái Ngự Lâm Quân, hiện giờ lại để người Lâm gia thành Bảng Nhãn, muốn vực dậy nhà mẹ đẻ của thân mẫu hắn ta sao?”
“Cuối cùng là Nhiếp Chính Vương muốn làm gì vậy, ta thật sự không rõ.”
“Đó là do ngươi ngốc, ta đoán hắn ta là vì vị trí kia.”
“Hắn ta danh không chính ngôn không thuận...”
“Nếu danh chính ngôn thuận thì hắn ta cần phải trù tính nhiều như vậy sao...”
“Không được, ta phải đi tìm Lý thủ phụ tán gẫu một chút.”
“Ai, ta cũng đi.”
Một đám người đi đến chỗ Lý thủ phụ.
Sở Thụy đi tới trước mặt Sở Hoằng Du: “Hoàng Thượng.”
Sau khi tan triều, Sở Hoằng Du tụ tập nói chuyện cùng Mạnh Thâm và Vân Chấn Giang.
Kỳ thi đình lần này, Mạnh Thâm đứng đầu đệ nhị giáp, Vân Chấn Giang đứng giữa đệ tam giáp, thứ bậc của hai người thật sự không tồi, còn có Đới Hoành, hắn cũng đứng trong hàng đệ tam giáp.
Hắn đang dò hỏi hai người bọn họ muốn làm việc ở bộ phận này, hắn sẽ cho người sắp xếp.
Đang nói thì Sở Thụy tới, Sở Hoằng Du lập tức chuyển đề tài, cười nói: “Thâm ca, Vân ca, hai người vất vả cả buổi sáng rồi, lui xuống trước đi.”
Hai người chắp tay, cúi đầu lui ra.
“Hoàng Thượng càng ngày càng có bộ dáng của Hoàng Thượng.” Sở Thụy ra vẻ vui mừng: “Tiên hoàng không chọn sai người.”
Sở Hoằng Du bày ra bộ dáng hồn nhiên: “Là Nhiếp Chính Vương dạy bảo tốt.”
“Thần không dám nhận.” Sở Thụy nở nụ cười: “Hoàng Thượng là Hoàng Thượng tốt, Thái Hậu cũng là Thái Hậu tốt, đáng tiếc không phải là mẫu tử thân sinh, quan hệ sẽ giống như tiên hoàng và tiên Thái Hậu.”
Gương mặt nhỏ của Sở Hoằng Du lập tức đanh lại.
Hắn rất rõ bản thân là do mẫu thân sinh ra.
Nhưng phụ thân và nương đều nói không được để lộ việc này ra ngoài bởi vì khi sinh hắn, mẫu thân vẫn còn là Tạ phu nhân, là thê tử của Tạ Cảnh Ngọc, vì thế có thể sẽ có người nghi ngờ hắn không phải là huyết mạch của hoàng thất.
Nếu như vậy thì tình huống sẽ càng khó giải quyết.
Hắn lạnh lùng nói: “Nhiếp Chính Vương muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi.”
“Chắc chắn Thái Hậu sẽ càng muốn để nhi tử thân sinh của mình lên làm hoàng đế.” Sở Thụy hạ giọng: “Đợi đến khi Yến Vương đủ lớn, e là vị trí của Hoàng Thượng sẽ không xong.”
Sở Hoằng Du nghiêng đầu nói: “Châm ngòi ly gián là trò xiếc của nữ tử, trẫm không ngờ thì ra Nhiếp Chính Vương cũng thích chơi chiêu này, thật không thú vị.”
Sắc mặt Sở Thụy lập tức trầm xuống.
“Thái Hậu chờ trẫm đến An Khang Cung dùng bữa, trẫm đi trước.”
Sở Hoằng Du xoay người ra ngoài, thật sự không muốn nói thêm một câu nào với Sở Thụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận