Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 225 -

Vân Sơ uống thuốc xong thì mơ màng buồn ngủ.
Liễu Thiên Thiên bước ra khỏi phòng.
Thấy nàng ấy đi ra, Vân Trạch đang chờ trong sân lập tức bước tới: “Sơ nhi có nghĩ thoáng ra chưa?”
“Phu quân lo lắng nhiều rồi.” Liễu Thiên Thiên mở miệng nói: “Ta thấy Sơ nhi căn bản không để chuyện đó ở trong lòng, phu quân cảm thấy nữ tử thân mật với nam nhân khác ngoài trượng phu của mình là phạm sai lầm lớn sao, nam tử có thể tam thê tứ thiếp, có thể một năm không vào vào phòng chính thê, Sơ nhi chỉ vì bảo vệ tính mạng nên mới phải dính chung một chỗ với Bình Tây Vương... Dù cho có xảy ra chuyện gì thật thì ta cũng không cảm thấy muội ấy có lỗi với Tạ gia.”
Vân Trạch trợn mắt há hốc mồm.
Thê tử của hắn từ trước tới nay luôn ôn nhu hiền thục, tri thư đạt lý, chưa từng nghĩ tới có một ngày hắn sẽ nghe được nàng ấy nói mấy lời này.
Từ từ!
Hắn mở miệng: “Phu nhân, ý nàng là một năm qua Tạ Cảnh Ngọc không đến phòng của Sơ nhi?”
Liễu Thiên Thiên trầm mặc gật đầu.
Lần trước mẹ chồng đưa Sơ nhi đi tìm thần y bắt mạch, sau khi mẹ chồng hồi phủ vẫn cứ luôn buồn bực, nàng ấy hỏi thăm mới biết được Sơ nhi và trượng phu ít nhất một năm chưa cùng phòng.
Sơ nhi vì Tạ gia lao tâm lao lực, nuôi dưỡng nhiều thứ tử thứ nữ như vậy, thân là trượng phu, sao Tạ Cảnh Ngọc dám nhục nhã chính thê của mình như thế!
Sắc mặt của Vân Trạch vô cùng khó coi.
Nam nhân nạp thiếp là chuyện thiên kinh địa nghĩa, đương nhiên, hắn không nạp thiếp không có nghĩa hắn không phải là đàn ông, chỉ là hắn cho rằng điều đó không cần thiết.
Mặc kệ hậu viện có bao nhiêu thiếp thất thì cũng không nên coi nhẹ thê tử, làm như vậy thì có khác gì sủng thiếp diệt thê?
“Phu quân, lần này Sơ nhi bị thương, để muội ấy về nhà ở một thời gian đi.” Liễu Thiên Thiên chậm rãi nói: “Phải cho Tạ Cảnh Ngọc biết rời khỏi Sơ nhi, không có Vân gia thì Tạ gia chẳng là cái gì cả.”
Vân Trạch gật đầu: “Cứ theo ý của phu nhân đi.”
Phu thê hai người đang nói chuyện thì có hạ nhân tới báo: “Đại nhân, phu nhân, cô gia tới.”
Cô gia Vân gia chính là Tạ Cảnh Ngọc.
Vân Trạch vốn định cho Tạ Cảnh Ngọc cút đi, nhưng không biết hắn lại nghĩ ra gì đó, mở miệng nói: “Dẫn người tới thư phòng.”
Tạ Cảnh Ngọc không tới một mình mà còn đưa theo Tạ Thế An.
Tuy rằng hai nhà có quan hệ thông gia nhưng người Tạ gia rất ít khi tới Vân gia, cũng chỉ có tết nhất lễ lạc mới tới thăm viếng.
Phụ tử hai người ngồi trong thư phòng chờ một hồi lâu, cả một ly trà cũng không thấy đưa lên, cả hai cứ khát khô ngồi ở đó, ước chừng một khắc sau Vân Trạch mới đến.
“Để muội phu đợi lâu.” Vân Trạch tươi cười đi tới, nhìn không ra một chút ý tứ cố ý khiến người ta khó xử: “Sao Thế An cũng tới, hôm nay không tới học đường sao?”
Tạ Thế An đứng lên: “Mẫu thân bị thương, chất nhi lo lắng nên mới xin nghỉ để tới thăm mẫu thân.”
“Ngươi thật là hài tử hiếu thuận.” Vân Trạch mở miệng: “Mẫu thân ngươi vừa mới ngủ, đừng qua đó làm phiền muội ấy nghỉ ngơi, gần đây Giang ca nhi ham chơi không chịu đọc sách, Thế An ngươi tuổi còn trẻ đã đỗ tú tài, ngươi tới truyền đạt một ít kinh nghiệm cho Giang ca nhi đi.”
Tạ Thế An gật đầu, xoay người rời khỏi thư phòng.
Ý cười trên mặt Vân Trạch lập tức biến mất: “Muội phu thích uống trà gì, ta cho người bưng lên.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ đáp: “Không cần, ta ở đây chờ phu nhân tỉnh lại rồi đón nàng về nhà.”
Xét về mặt quan tước, hắn ta là quan Ngũ phẩm, Vân Trạch chỉ là Thất phẩm, cho dù Vân Trạch không hành lễ với hắn ta thì cũng phải cho hắn ta một chút mặt mũi.
Nhưng hắn ta lại không thấy được một chút tôn trọng nào từ nét mặt của Vân Trạch, hoàn toàn không đặt hắn ta vào trong mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận