Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 910 - Phiên ngoại – Đời trước 14

Phiên ngoại – Đời trước 14
Tạ Nhàn cắn chặt khớp hàm, không cho phép bản thân khóc lóc van xin.
Trên dưới Tạ gia bắt đầu bận rộn chuẩn bị cho hôn sự của nhị tiểu thư.
Nhị tiểu thư Tạ phủ gả cho một quan viên Tam phẩm làm thiếp, nói thế nào thì đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì.
Vì thế mà Tạ gia đã bịt miệng hạ nhân, tìm một cỗ kiệu khiêm tốn rồi lén lút đưa Tạ Nhàn đi từ cửa sau của Tạ gia, xem như đã gả nữ nhi ra ngoài.
Tiễn Tạ Nhàn đi, Cao thị có thể thở phào nhẹ nhõm.
Nàng ta là thê tử của Tạ Thế Duy, sau khi mẹ chồng qua đời thì cái nhà này hẳn phải do đại tẩu là Tống Nhân quản lý, nhưng không biết vì sao mà ngày nào đại ca đại tẩu cũng cãi nhau, đại tẩu bỏ gánh không làm, vì thế chỉ có thể để cho tức phụ nhị phòng như nàng ta làm đương gia, đối với nàng ta mà nói thì đây là một chuyện tốt, nào có ai không muốn làm đương gia chủ mẫu chứ.
Lúc này ở Thanh Tùng Các.
Tạ Thế An nhìn nữ tử trước mặt, đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên nàng ấy chủ động đến tìm hắn ta nói chuyện, nhưng lại nói về chuyện của người khác.
Tống Nhân mím môi, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi đã là Thủ phụ đương triều, tại sao còn muốn lợi dụng Tạ Nhàn để khơi thông quan hệ, nàng ấy là thân muội muội của ngươi, sao ngươi có thể đẩy nàng ấy vào hố lửa.?”
“Ta đã nói rồi, chuyện này không phải ý của ta mà là của phụ thân.” Tạ Thế An bước lên ôm lấy bả vai nàng ấy: “Tức giận nhiều ngày như vậy cũng nên nguôi rồi, nàng muốn phạt ta thế nào ta cũng nhận.”
“Nhưng ngươi không hề ngăn cản.” Tống Nhân gằn từng chữ một: “Tuy là cha chồng còn sống nhưng toàn bộ người Tạ gia đều biết cả Tạ gia này đều xem ngươi là đương gia, chỉ cần ngươi phản đối thì sẽ không có kẻ nào dám ép Tạ Nhàn đến Cát gia làm thiếp, nói đến cùng chỉ là ngươi thấy thích những chuyện như vậy thôi, chỉ cần là có thể đem lại lợi ích cho ngươi thì ngươi sẽ không chút do dự xem người ta là đá lót đường...”
“Tống Nhân!” Tạ Thế An ngắt lời nàng ấy: “Trong lòng nàng, ta là người ti tiện như vậy sao?”
Tống Nhân tiếp tục nói: “Nếu có một ngày phải hy sinh ta để đổi lấy tiền đồ an ổn của ngươi, ngươi cũng sẽ làm như vậy đúng không?”
Tạ Thế An nghiến răng nghiến lợi: “Tống Nhân, nàng không có trái tim sau, nàng để tay lên ngực tự hỏi xem, từ ngày nàng gả vào Tạ gia, ta đã từng làm chuyện gì có lỗi với nàng chưa!”
“Trước kia không có không có nghĩa là sau này không có.” Tống Nhân đẩy tay hắn ta ra: “Thôi, ta cũng không cần phải hỏi ngươi mấy chuyện này nữa, đáp án là gì cũng không quan trọng nữa rồi.”
Cho dù người bên gối là một tên ngụy quân tử thì nàng ấy có thể làm gì được chứ, cũng vẫn bị trói buộc trong cuộc hôn nhân này cả đời thôi.
Nàng ấy xoay người chậm rãi bước đi, không tự chủ đi tới sân viện của Giang di nương.
Sau khi Tạ Nhàn đồng ý xuất giá, Giang di nương đã được rời khỏi phòng củi, chẳng qua ngoài viện tử luôn có người canh chừng không cho Giang di nương ra ngoài.
“Đại thiếu phu nhân!”
Thủ vệ cung kính hành lễ.
Ai cũng biết đại thiếu gia sợ vợ, hậu viện Tạ gia đều do đại thiếu phu nhân định đoạt.
Tống Nhân bước vào trong mà không bị ai ngăn cản.
“Đại thiếu phu nhân!” Giang di nương vừa thấy nàng ấy thì lập tức lăn xuống giường, bò tới bên chân Tống Nhân: “Cầu xin đại thiếu phu nhân giúp đỡ, cứu Nhàn nhi, cứu con bé đi mà...”
Tống Nhân cúi đầu, chỉ thấy gương mặt tiều tụy của Giang di nương, hai mắt sưng như hạch đào, xương gò má nhô cao, cả người không còn chút sức sống nào.
Nàng ấy lắc đầu: “Ta đã khuyên rồi nhưng lại không khuyên được, ta cũng không có cách nào, nhưng Giang di nương yên tâm, ta sẽ thường xuyên cho người đến Cát gia thăm Nhàn nhi, cố gắng giúp nàng ấy sống tốt một chút...”
Giang di nương khóc hu hu: “Là ta liên luỵ nó, nếu không phải ta vẫn còn ở Tạ gia thì Nhàn nhi nhất định sẽ không đồng ý xuất giá, không bằng để ta chết đi...”
“Giang di nương đừng nghĩ như vậy.” Tống Nhân khuyên nhủ: “Nếu ngài chết rồi thì Nhàn nhi không còn vướng bận gì nữa, có thể nàng ấy sẽ đi theo ngài luôn, phải sống, chỉ khi người còn sống thì mới có hy vọng...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận