Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 199 -

Nàng vốn định tới tìm Tạ Cảnh Ngọc để thuật lại những lời Đào di nương nói, còn cách vài bước thì lại nghe được chuyện gì đó của bốn năm trước.
Nàng lập tức ra hiệu bảo hai nha hoàn bên cạnh bước đi thật nhẹ nhàng.
Nàng mau chóng lặng lẽ đi tới cửa sương phòng.
Âm thanh bên trong không quá rõ ràng nhưng có thể nghe được từng câu đứt quãng.
“...Hài tử còn hơi thở... bị ném đi...”
“... Hai đứa nhỏ chính là cốt nhục Tạ gia...”
“Ném tới nơi băng thiên tuyết địa...”
“Oanh”, máu toàn thân nàng như vọt lên đỉnh đầu, toàn thân cơ hồ không đứng vững.
Thính Sương và Thính Phong tất nhiên cũng nghe được những lời vừa rồi, đồng tử hai người bọn họ kịch liệt co rút, hoàn toàn không thể tin vào những điều bản thân vừa nghe thấy.
Thính Phong là người nóng tính, duỗi tay muốn đẩy cửa ra.
Thính Sương bắt lấy tay Thính Phong, đỡ lấy Vân Sơ, nhỏ giọng run rẩy: “Phu nhân?”
Hai chân Vân Sơ mềm nhũn đứng không vững, nắm chặt lấy tay Thính Sương.
Nàng biết bây giờ xông vào thì Tạ Cảnh Ngọc cùng Hạ thị cũng chỉ nói là nàng nghe lầm.
Sao bọn họ có thể thừa nhận chuyện này chứ...
Vân Sơ ra hiệu, Thính Sương cùng Thính Phong đỡ nàng rời khỏi chỗ đó, quay về Sanh Cư.
Nàng được đỡ vào nội thất, nằm xuống giường, Thính Sương cùng Thính Phong quỳ thụp xuống, Thính Tuyết không rõ nguyên do, cũng quỳ theo.
“Chát chát chát!”
Thính Sương hung hăng đánh mình mấy bạt tai.
“Phu nhân, đều là nô tỳ sai, bốn năm trước lúc ngài sinh, nô tỳ không nên giao tiểu thiếu gia và tiểu thư cho người trong viện của đại nhân, nô tỳ thật sự không biết tiểu thiếu gia và tiểu thư còn sống, phu nhân, nô tỳ sai rồi, ngài đánh chết nô tỳ đi...”
Thính Phong cũng tự tát mình, khóc lóc nói: “Phu nhân, nô tỳ tội đáng chết vạn lần, là nô tỳ sai rồi... Nô tỳ lập tức đi hỏi đại nhân, tại sao ngài ấy lại nhẫn tâm như vậy, sao có thể ném thân sinh cốt nhục của mình giữa trời tuyết, ông trời ơi, hài tử còn nhỏ như vậy, có thể sống được sao...”
Thính Tuyết đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, hai mắt trợn to, hoàn toàn không thể tin được.
Hai tiểu chủ tử phu nhân sinh bốn năm trước, lúc đó vẫn còn sống sao?
Đêm hôm đó phu nhân tản bộ trong sân, không biết vì sao mà trượt ngã, tới khuya bắt đầu đau bụng rồi sinh non.
Hạ thân phu nhân không ngừng đổ máu, chảy rất nhiều máu, đám nha hoàn lúc đó vô cùng sợ hãi, Thính Sương nắm tay phu nhân nói chuyện, Thính Phong ngồi xổm ở cuối giường lau chùi cho phu nhân, khi đó nàng ấy đang làm gì, đúng rồi, nàng ấy đang đút canh gà cho phu nhân, để phu nhân có sức sinh hài tử...
Phu nhân bắt đầu sinh từ khuya cho tới rạng sáng, hài tử cuối cùng cũng ra đời, nhưng hai đứa bé lại không khóc.
Nàng ấy nhớ rõ sau khi bà đỡ bọc hài tử vào chăn xong đã hô lên bảo hài tử không còn thở nữa, một câu nói kia đã khiến phu nhân xuất huyết không ngừng, hậu sản rong huyết là chuyện vô cùng hung hiểm... Hai đứa nhỏ không còn hơi thở cùng với phu nhân đang nguy hiểm tính mạng, ai nặng ai nhẹ, các nàng ấy căn bản không cần lựa chọn, Thính Sương vội vàng bảo bà đỡ ôm hài tử ra ngoài...
Sau khi hài tử được ôm đi, phu nhân cũng mất ý thức...
Chờ phu nhân lại thì đã là chuyện của ba ngày sau, khi đó hài tử đã được hạ táng, phu nhân cả ngày không nói một lời, các nàng ấy cũng không dám nhắc lại chuyện hài tử... Sau này, đại thiếu gia nhị thiếu gia đại tiểu thư nhập phủ, sau đó Vũ di nương cũng sinh con, tuổi tác của tam thiếu gia và hai vị tiểu chủ tử chết yểu cũng không chênh lệch lắm nên được phu nhân nuôi dưỡng, phu nhân mới từ từ khá lên...
Bên tai vang lên tiếng bạt tai hết đợt này tới đợt khác, Vân Sơ cũng dần dần lấy lại tinh thần.
“Dừng tay!”
Nàng nặng nề mở miệng.
Nàng đã nghĩ tới rất nhiều khả năng, chỉ là không ngờ lúc hài tử ra đời vẫn còn sống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận