Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 578 -

Cung Hi Vương đột nhiên khựng lại nhưng cũng không quá lo lắng.
Hắn ta đã từng hỏi Tạ Thế An, đậu đen kia tới từ chỗ một hộ dân ngoài kinh thành, người ra tay với lão lục chính là lưu dân, bọn họ cũng đã được đưa đi nơi khác, sẽ không tìm ra bất kỳ chứng cứ gì.
Nếu Đại Lý Tự tra từ chỗ đậu đen, chứng cứ cũng chỉ dẫn đến hộ dân ở ngoại ô kia, không có khả năng tra tới chỗ phủ Cung Hi Vương.
Chỉ nghe Sở Dực tiếp tục nói: “Có một bá tánh nghe được tiếng kêu cứu truyền ra từ ngõ nhỏ, hắn ta còn nhìn thấy người hành hung lão lục chạy vào phủ Cung Hi Vương... Chuyện này quá mức nghiêm trọng, nhân chứng không dám lộ diện, sợ bị trả thù, nếu phụ hoàng không tin thì có thể bí mật triệu kiến.”
“Ngươi, ngươi nói hươu nói vượn!”
Cung Hi Vương trừng to hai mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Người ẩu đả lão lục là một đám lưu dân, đã bị Tạ Thế An dùng bạc đuổi đi ngay trong hôm đó, căn bản là chưa từng đến phủ Cung Hi Vương.
Tên chó má lão tam này lại dám công khai bịa đặt nhân chứng, vu oan hắn ta.
“Phụ hoàng!” Cung Hi Vương chắp tay nhìn người ngồi trên chỗ cao: “Nhi thần và lão lục huynh đệ tình thâm, tuyệt đối không thể ra tay với lão lục, xin phụ hoàng tra rõ!”
Đại Lý Tự Khanh tiến lên một bước: “Bẩm báo Hoàng Thượng, vi thần đã phát hiện đậu đen phía sau tường của phủ Cung Hi Vương, Hoàng Thượng có điều không biết, ngựa thích ăn đậu đen nhất, ngửi được mùi đậu đen thì sẽ bất chấp tất cả để được ăn thỏa thích, đây chính là nguyên nhân khiến cho ngựa của lục hoàng tử mất khống chế. Trước kia không có nhân chứng, vi thần không dám tùy tiện thượng tấu, hiện giờ Bình Tây Vương đã tìm được nhân chứng, vi thần nắm giữ vật chứng, như vậy có thể chứng minh việc này là do Cung Hi Vương làm ra.”
Cung Hi Vương đột nhiên siết chặt ngón tay.
Hắn ta nằm mơ cũng không ngờ Đại Lý Tự Khanh lại là người của lão tam, lại toa rập với lão tam bịa đặt chứng cứ đậu đen.
Một chậu nước đen cứ như vậy đổ hết lên người hắn ta.
Rõ ràng là không liên quan tới hắn ta
“Phụ hoàng...”
Cung Hi Vương đang muốn biện giải thì đã thấy hoàng đế trầm mặc: “Lần trước ngươi giết người trong lòng của Dực nhi, trẫm chỉ phạt ngươi đóng cửa ăn năn, xem ra là phạt nhẹ.”
“Phụ hoàng!” Cung Hi Vương quỳ xuống: “Nhi thần thề với trời, việc này không liên quan tới nhi thần, nếu có nửa câu giả dối thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!”
Quốc sư Đinh Nhất Nguyên đứng bên dưới nói: “Ông trời bận lắm, không nghe mấy lời thề của phàm nhân.”
Cung Hi Vương: “...”
Quốc sư chắc chắn là người của lão tam!
Hoàng đế lạnh giọng mở miệng: “Người đâu, đưa thị vệ trưởng, tổng quản nội vụ, ma ma chưởng sự của phủ Cung Hi Vương đến Đại Lý Tự thẩm vấn!”
Cung Hi Vương chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Một khi đã vào Đại Lý Tự thì có bất tử cũng bị lột xuống một tầng da, rất nhiều người bị đánh đến mức phải nhận tội.
Nói cách khác, tội danh này đến cuối cùng vẫn sẽ rơi xuống đầu hắn ta.
Hắn ta hít sâu một hơi nói: “Phụ hoàng, nhi thần mơ hồ nhớ lại đêm đại hôn của tam đệ, nhi thần uống nhiều rượu, tâm tình không tốt nên có đả thương một thị vệ, nhi thần nghĩ có phải là thị vệ kia ghi hận trong lòng, cố ý ẩu đả lão lục rồi đổ oan cho nhi thần...”
Án tử của lục hoàng tử Thành Vương cuối cùng cũng được tra rõ, là do một thị vệ phủ Cung Hi Vương gây ra, bị phán trảm lập quyết.
Cung Hi Vương toàn thân vô lực trở về vương phủ, lập tức sai người gọi Tạ Thế An tới.
Tạ Thế An đã sớm nhận được tin tức. Ngoài mặt hắn ta lộ ra vẻ lo âu nhưng trong lòng lại âm thầm trào phúng.
Người cao quý như Cung Hi Vương không phải vẫn bị hắn ta xoay mòng mòng đó sao.
Đậu đen sau tường vương phủ là do hắn ta âm thầm rải ở đó.
Chỉ có khiến cho Cung Hi Vương rơi vào cảnh bị vây khốn thì hắn ta mới có thể bộc lộ giá trị của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận