Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 503 -

Sở Dực về vương phủ dạo một vòng rồi lại tới nhà kho tìm mấy món đồ mà nữ tử yêu thích, gói hết tất cả lại rồi quay về ngõ Ngọc Lâm.
Sau khi hắn bước vào căn viện tử mới kia, những chiếc đuôi phía sau mới biến mất.
Hắn một đường tới thẳng hậu viện, bước đến chỗ cổng tò vò, còn chưa đến gần thì đã nghe được một tràng cười nói vui vẻ.
“Phụ vương đã về rồi!”
Sở Hoằng Du vui vẻ hô lên, sau đó mở cổng kéo Sở Dực sang đó.
“Phụ vương, ngài mau đến xem!”
Tiểu gia hỏa kéo Sở Dực vào trong căn phòng khách ấm áp kia.
Vân Sơ giận đến tái mặt: “Du ca nhi, con không thể giữ bí mật giúp mẫu thân sao?”
Lại thấy tiểu tử này chớp mắt to nói: “Nhưng mà buồn cười quá, con rất muốn biết một người đặc biệt không thích cười như phụ vương có cảm thấy nó buồn cười không.”
Vân Sơ: “...”
Nhưng nàng không thấy buồn cười một chút nào cả.
Lòng hiếu kỳ của Sở Dực lập tức bị gợi lên: “Du ca nhi, rốt cuộc là chuyện gì mà buồn cười như thế?”
Sở Hoằng Du tháo giày, bò lên trường kỷ ấm áp, lấy cái rổ Vân Sơ giấu sau lưng ra, duỗi tay bắt lấy một chiếc túi thơm: “Ha ha ha, phụ vương ngài xem, đây là túi thơm tường vân mẫu thân thêu, cái này mà giống tường vân sao, thoạt nhìn chẳng khác gì hai chiếc bánh bao to.”
Sở Trường Sinh hùa theo nói: “Bánh bao, bánh bao thịt...”
Sở Hoằng Du nhìn thấy khóe môi của Sở Dực hiện ra một độ cong.
Thằng bé lập tức hô lên: “Trường Sinh, mau xem, phụ vương cũng cười, ha ha ha, phụ vương cũng cảm thấy thật buồn cười.”
Vân Sơ: “...”
Nàng không còn mặt mũi làm người nữa rồi. Thật là quá mất mặt mà.
Nàng đoạt lại chiếc túi thơm, loay hoay tìm kéo, chuẩn bị cắt cho nó nát bươm.
Một bàn tay duỗi tới cầm lấy chiếc túi thơm trước khi nàng kịp động kéo, hắn mở miệng nói: “Lúc nãy ta cười là vì cảm thấy chiếc túi thơm này thêu thật đẹp chứ không phải vì thấy nó giống bánh bao.”
Là vì hắn đoán được đây là túi thơm Vân Sơ chuẩn bị đưa cho hắn.
Tuy hình dạng tường vân này có chút kỳ quái nhưng đó là nàng đích thân thêu lên, cho nên đây chính là chiếc túi thơm đẹp nhất thế gian.
“Phụ vương, ngài đang an ủi mẫu thân đúng không?” Sở Hoằng Du bỗng nhiên cảm thấy bản thân thật bướng bỉnh, vội vàng ôm lấy Vân Sơ: “Thực xin lỗi mẫu thân, thật ra... thật ra nhìn kỹ lại thì chiếc túi thơm này cũng xinh đẹp lắm.”
Vân Sơ nhanh chóng giấu cái túi thơm rồi đổi đề tài: “Phòng bếp đã chuẩn bị bữa tối rồi, Vương gia dùng bữa chưa, có muốn ở lại ăn cùng không?”
Sở Dực tất nhiên cầu mà không được.
Bọn hạ nhân mau chóng bưng thức ăn nóng hầm hập lên.
Bên trong phòng khách vốn dĩ đã được đốt lò than, cộng thêm hơi nóng của thức ăn càng khiến căn phòng trở nên ấm áp.
Thính Tuyết còn mang rượu trái cây lúc trước Vân Sơ nhưỡng lên, đặt trước mặt hai người bọn họ.
“Rượu này không tồi.” Sở Dực nâng chén rượu ngửi ngửi: “Nếu để thêm một thời gian nữa thì hương thơm của rượu sẽ càng nồng hơn.”
Vân Sơ cười nói: “Lần đầu tiên ủ rượu, quả thật là thiếu một chút hương vị, Vương gia uống tạm một chút, chờ đến đầu xuân, ta lại nhưỡng chút rượu hoa đào cho Vương gia nếm thử.”
Tiểu cô nương bỗng nhiên cầm chén rượu: “Con, con cũng muốn uống.”
“Tiểu hài tử không thể uống rượu.” Vân Sơ vội đoạt lấy chén rượu: “Sữa dê hương hoa quế này không tệ, con uống cái này đi.”
Tiểu cô nương cũng không phải người hay chấp nhất, lập tức bưng sữa dê lên uống.
Một bàn bốn người, hai đứa nhỏ uống sữa dê, hai người lớn uống rượu trái cây, không khí vô cùng hòa hợp.
“Tuyết rơi!” Sở Hoằng Du nhìn ra ngoài hưng phấn hô lên: “Phụ vương, mẫu thân, con và muội muội có thể ra ngoài chơi tuyết không?”
Đôi mắt của Sở Trường Sinh cũng tràn ngập chờ mong.
Trình Tự lập tức nói: “Vương gia và Vân tiểu thư cứ yên tâm, có ta cùng Thính Tuyết coi chừng, sẽ không để hai vị tiểu chủ tử bị lạnh đâu.”
Sở Hoằng Du lập tức mang giày chạy ra ngoài, tiểu cô nương cũng nhanh chóng chạy theo ca ca.
Bạn cần đăng nhập để bình luận