Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 278 -

Vừa đến gần thì hắn đã ngửi được một mùi hương độc nhất vô nhị trên người nàng.
Tay hắn khựng lại, lui về phía sau vài bước, bình tĩnh sắp xếp: “Hai người các người đỡ Tạ phu nhân vào nội thất.”
Hai ma ma chuyên chăm sóc hai hài tử bước qua, giúp Thính Sương vàThính Phong đỡ Vân Sơ từ phòng khách về viện tử, đặt nàng nằm lên giường.
“Vương gia, nô tài tội đáng chết vạn lần!”
Trình trang chủ quỳ sụp xuống, vung tay tát bản thân hai cái.
Ông ấy theo Sở Dực rất nhiều năm, sao không nhìn ra vị trí của Tạ phu nhân trong lòng Vương gia không bình thường, mà ông ấy lại làm hại Tạ phu nhân hôn mê bất tỉnh.
Nếu Tạ phu nhân xảy ra chuyện gì thì cái mạng này của ông ấy cũng không đền nổi đâu.
Hành động của ông ấy dọa Sở Hoằng Du khóc to: “Phụ vương, có phải Vân di sắp chết không, không, con không muốn...”
Hai mắt to của Sở Trường Sinh ầng ật hơi nước, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, im lặng khóc thút thít.
Sở Dực vốn đang muốn phát hỏa chỉ đành đè nén cơn giận, lạnh lùng nói: “Nếu bổn vương lại thấy nấm dại xuất hiện ở thôn trang thì cái đầu trên cổ ngươi cũng đừng giữ nữa.”
Trình trang chủ lau mồ hôi: “Dạ, Vương gia!”
Sở Dực bế nữ nhi lên: “Trường Sinh ngoan, đừng khóc, phụ vương đưa con đi xem Vân di.”
Sở Hoằng Du thút tha thút thít nức nở theo sau hắn, phụ tử ba người cùng đi vào viện của Vân Sơ, Cửu Nhi đang đứng canh trước cửa, Thính Phong và Thính Sương ở bên trong hầu hạ.
Sở Hoằng Du lau nước mắt, nhỏ giọng nghẹn ngào hỏi: “Cửu Nhi tỷ tỷ, Vân di thế nào?”
Nó không dám đi vào, nó sợ bản thân sẽ không nhịn được mà khóc to, sợ dọa cả muội muội khóc theo.
Cửu Nhi lắc đầu: “Hồi tiểu thế tử, phu nhân còn hôn mê.”
Đang nói thì trong nội thất vọng ra âm thanh vui mừng của Thính Sương: “Phu nhân, ngài tỉnh rồi!”
Vân Sơ chậm rãi mở mắt.
Nàng cảm giác yết hầu như bị thứ gì đó chặn lại, nói chuyện có chút khó khăn, tuy khó chịu nhưng không còn cảm giác hít thở không thông nữa.
Nàng nhớ mang máng lúc nàng bốn năm tuổi, cũng vì ăn nấm dại mà hôn mê suốt ba ngày ba đêm, hẳn là bây giờ đã trưởng thành nên miễn dịch với nấm dại cũng mạnh hơn, bằng không sẽ không tỉnh nhanh như vậy.
“Vân di, ngài không sao, thật tốt quá!”
Sở Hoằng Du không màng tất cả vọt vào, bắt lấy tay Vân Sơ, không nhịn được khóc thầm.
Vất vả lắm nó mới tìm được mẫu thân, còn chưa có cơ hội sống cùng nhau, nó không thể nào thừa nhận việc nó sẽ mất đi mẫu thân...
Sở Trường Sinh giãy khỏi người Sở Dực, nhanh chóng chạy vào trong, lại không chú ý tới ngạch cửa, suýt nữa đã ngã chổng vó.
Sở Dực dứt khoát vớt nữ nhi lên, ôm con bé vào trong, nhưng hắn cũng chỉ đứng ngay cửa chứ không tiếp tục đi vào, tiểu cô nương vòng qua bình phong, bổ nhào vào người Vân Sơ, không hề chê bai mấy nốt đỏ trên người nàng, chỉ ôm lấy nàng không muốn rời xa.
Sở Dực nhìn xuyên bình phong, loáng thoáng thấy hai đứa nhỏ đang dựa vào Vân Sơ.
Giờ khắc này, hắn nghĩ nếu nàng chưa gả chồng, có phải hắn sẽ được vòng qua bình phong bước vào?
Hình như không được, nữ tử chưa xuất các càng chú trọng cách biệt nam nữ hơn, chỉ sợ hắn muốn gặp nàng cũng khó.
Dù nàng đã gả chồng hay chưa, hắn cũng không có tư cách đứng trước giường nàng.
Trừ phi, hắn là trượng phu của nàng.
Ý niệm này vừa trỗi lên thì cứ như cỏ dại tươi tốt, lan tràn tới đầu quả tim.
Bạn cần đăng nhập để bình luận