Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 883 -

Hai tháng sau.
Thế Tông hoàng đế chết đi sống lại dẫn dắt chục ngàn quân tấn công Đại Uyên.
Đại Tấn sáp nhập quốc thổ Đông Lăng và Đại Uyên vào bản đồ Đại Tấn, địa giới Đại Tấn mở rộng đến mức độ xưa nay chưa từng có.
Vào một ngày ánh mặt trời rực rỡ, Thế Tông hoàng đế khải hoàn hồi triều.
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
“Cung nghênh Thế Tông hoàng đế về triều!”
Ấu đế và Thái Hậu cùng văn võ bá quan đón chào, dân chúng kinh thành cũng tụ tập ngoài cổng thành xem náo nhiệt, không ngừng nghị luận sôi nổi.
“Không phải bây giờ đã có ấu đế rồi sao, đào đâu ra Thế Tông hoàng đế nữa?”
“Cái này mà ngươi cũng không biết sao, lúc trước ai cũng nói Thế Tông hoàng đế chết rồi nên mới để ấu đế đăng cơ, kết quả người còn chưa chết, thì ra là ẩn nấp ở Đại Uyên, cùng Uy Võ tướng quân nội ứng ngoại hợp đánh bại Đại Uyên.”
“Vậy không phải Đại Tấn bây giờ có hai hoàng đế sao, quá mức lộn xộn rồi?”
“Hừm, hình như ngươi nói cũng có lý!”
Trong tiếng bàn tán sôi nổi của đám người, một đoàn người ngựa xuất hiện ở cổng thành.
Người đi đầu cưỡi đại mã, mặc giáp bạc, ánh mặt trời chiếu xuống khiến giáp bạc phát ra ánh sáng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Tiếng vó ngựa lộc cộc vang tận trời xanh, khí thế ồ ạt như đang tuyên cáo thắng lợi vĩ đại.
“Là phụ thân!” Sở Trường Sinh đứng trên tường thành, xa xa đã nhìn thấy nam nhân ngồi trên đại mã, kích động nói: “Chúng ta mau qua đó nghênh đón phụ thân!”
Sở Hoằng Du cũng đã gấp chờ không nổi.
Chức hoàng đế này ai muốn làm thì làm đi, hắn cũng không muốn làm nữa đâu.
Lúc trước hắn phải đau khổ chống chọi để bảo hộ mẫu thân cùng đệ đệ muội muội, hiện tại phụ thân đã trở lại, hắn còn chịu đựng làm gì, hắn muốn trở về làm một hài tử không tim không phổi như trước kia.
Hai huynh muội nhanh chóng chạy xuống tường thành.
Vân Sơ nắm tay Sở Hoằng Giác cùng nhau đi xuống.
Đội ngũ ở xa xa dần dần tiến lại gần, dân chúng không nhịn được hò reo.
Ánh mắt Vân Sơ dán chặt vào nam nhân đang ngồi trên đại mã kia, thấy gương mặt của hắn chằng chịt những vết sẹo dọc ngang, tuy phần cổ đã bị áo giáp che khuất nhưng nàng vẫn có thể nhìn rõ vết roi...
Khi nàng đang đánh giá Sở Dực thì ánh mắt nam nhân cũng dừng lại trên người nàng.
Cơ hồ nửa năm không gặp, nàng gầy đi, Giác ca nhi lớn, Du ca nhi trầm ổn, Trường Sinh cao lên...
Cuối cùng hắn cũng không khống chế được nữa, xoay người nhảy xuống ngựa chạy tới chỗ Vân Sơ.
Hắn đưa tay kéo thê tử và ba hài tử vào lòng.
“Thực xin lỗi, Sơ nhi, thực xin lỗi...”
Âm thanh của hắn vô cùng khản đặc, cứ như là giọng nói phát ra từ trong lồng ngực.
Vân Sơ kinh ngạc nói: “Giọng nói của chàng bị gì vậy?”
Trình Tự cũng bước tới nói: “Cổ họng của gia bị lửa thiêu nên mới thành ra như vậy, cũng may là nhặt về được một cái mạng...”
“Phụ thân...” Sở Hoằng Du thấy trên mặt, trên tay Sở Dực toàn là vết thương, hốc mắt lập tức ửng đỏ: “Làm sao vậy , tại sao cả người đều đầy thương tích thế này...”
Hắn vốn dĩ muốn ném lại ngôi vị hoàng đế này cho phụ thân nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này của Sở Dực, những lời muốn nói đều bị chặn trong cổ họng.
“Thái Hậu đừng trách gia...” Trình Tự mở miệng giải thích: “Khi đó gia bị vạn tiễn xuyên tâm rơi xuống biển, trôi dạt trên biển ba ngày rồi bị hoàng thất Đại Uyên cứu về...”
Lúc này Vân Sơ mới biết nam nhân trước mặt đã trải qua những chuyện gì.
Lúc hắn mang binh truy kích thì bị rơi vào bẫy rập, bị vạn tiễn xuyên tâm rồi rơi xuống biển.
Hắn trôi dạt trên biển ba ngày ba đêm rồi bị nhị điện hạ của Đại Uyên nhị cứu về, vị nhị điện hạ kia nhìn cách ăn mặc của hán thì biết hắn chính là Thái Tử Đại Tấn, thế là lại nhốt hắn vào thủy lao, ngày ngày quất roi, bức bách hắn viết thư gửi về Đại Tấn, ý đồ khiến cho Đại Tấn đại loạn.
Ngày nào hắn cũng tìm cách cởi bỏ xiềng xích, tốn mất một tháng, rốt cuộc cũng mở ra được, sau đó lại nhân lúc nhị điện hạ kia một mình đi tới thì lập tức nhảy khỏi thủy lao, dùng một sợi dây thép quấn lấy cổ nhị điện hạ, siết chết người kia.
Sau đó, hắn ném nhị điện hạ vào thủy lao, dùng xiềng xích khóa chặt, lấy một thanh chùy nhọn phá nát gương mặt của nhị điện hạ.
Sau đó hắn lại dùng dây thép cào nát mặt mình, gương mặt huyết nhục mơ hồ, không ai có thể nhận ra.
Vì thế, hắn thay thế nhị điện hạ trở thành hoàng thất Đại Uyên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận