Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 431 -

Sở Thụy vừa dứt lời thì Vân Sơ đã nghe thấy tiếng mở cửa, tiếng bước chân của tầm bảy tám người vang lên.
“Mau, đi bằng cửa này!”
Sở Thụy cất bước chuẩn bị dẫn đường nhưng lại ngã nhào xuống đất.
Hắn gian nan đứng dậy: “Đi, ta mang các ngươi đi.”
Thính Tuyết vội vàng đi đỡ hắn.
Thân thể của hắn thật sự quá yếu ớt, hơn nữa lúc nãy còn mất máu quá nhiều, đi hai bước đã không thể thở nổi, còn chưa đi được bao xa thì người ngoài cửa cung đã xông vào.
“Thì ra là trốn ở đây, mấy người các ngươi bắt nàng ta lại!” Người dẫn đầu là một ma ma, bà ta bước đến bên cạnh Sở Thụy: “Sao Vương gia lại tới đây, cẩn thận trúng gió.”
Hai thái giám bước lên đỡ Sở Thụy, những người còn lại đều tiến về phía chủ tớ Vân Sơ.
“Dừng tay!” Sở Thụy tức giận nói: “Không được động vào nàng!”
“Vương gia, bát tự của nàng ta phù hợp, nàng ta là đích trưởng nữ Vân gia, mệnh phú quý hơn người thường, máu đầu tim của nàng ta chắc chắn sẽ chữa khỏi bệnh cho Vương gia.” Lão ma ma khuyên nhủ chủ tử xong thì lại nhìn về phía Vân Sơ: “Nếu Vân tiểu thư chịu phối hợp thì sẽ được chết thống khoái một chút, nếu không...”
Ánh mắt Vân Sơ lạnh băng: “Nếu biết ta là đích trưởng nữ Vân gia, sao ngươi lại có gan làm như vậy?”
“Vân tiểu thư biết đây là đâu không?” Lão ma ma cười: “Chỉ cần là nữ tử bước chân vào cung điện này thì sẽ không thể sống sót rời đi. Thấy hoa cúc ở đó không, nở còn đẹp hơn cả hoa ở đình Bách Hoa, Vân tiểu thư có biết tại sao không, vì hoa ở đây được nuôi dưỡng bằng thi thể nữ tử, có thể không đẹp sao?”
Vân Sơ phát lạnh.
Lão ma ma nói với nàng nhiều như vậy là vì đinh ninh nàng sẽ bỏ mạng ở đây, căn bản không sợ kẻ khác biết được những bí mật này.
“Máu đầu tim của Vân tiểu thư có thể giúp Vương gia khỏe lên, cũng xem như là tích công đức.” Lão ma ma đổi giọng: “Các ngươi còn thất thần làm gì, bắt lại!”
“Ta xem ai dám!”
Sở Thụy cố gắng đứng thẳng người, chắn trước mặt Vân Sơ.
“Vương gia muốn làm gì?” Lão ma ma mặt lộ vẻ khó hiểu: “Thái Hậu không chỉ vì để giữ mạng cho Vương gia mà còn là vì kế lớn, Vương gia đừng tùy hứng như vậy.”
Vân Sơ lập tức hiểu ra.
Thì ra nãy giờ nàng đã nghĩ sai rồi, mưu kế trong chuyện này còn thâm sâu hơn như vậy.
Hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện, nếu đích trưởng nữ Vân gia bỏ mạng ở thâm cung, Vân gia chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này, Vân gia quân cũng sẽ bạo động.
Chỉ cần chứng thực việc Vân gia thì xem như Thái Hậu đã thắng Hoàng Thượng một ván.
Nàng lại trở thành vật hi sinh trong cuộc đấu tranh của Thái Hậu và Hoàng Thượng.
Sắc mặt Sở Thụy vô cùng khó coi: “Ai dám động vào một sợi lông của Vân tiểu thư, bổn vương sẽ lấy mạng chó của kẻ đó.”
Lão ma ma cười cười: “Mấy cái mệnh tiện mà thôi, Vương gia muốn lấy cứ lấy, bên ngoài gió lớn, người đâu, đưa Vương gia rời đi.”
Hai thái giám mạnh mẽ lôi Sở Thụy rời đi.
Sở Thụy ốm yếu, sao có thể là đối thủ của bọn họ.
Vân Sơ nhìn đám kia người càng ngày càng đến gần, không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.
Nàng ổn định tinh thần, nhặt trường kiếm của Trang Thân Vương làm rơi khi nãy vào tay Thính Tuyết, sau đó lấy đoản kiếm trong tay áo của mình ra.
“Xem ra Vân tiểu thư vẫn muốn phản kháng một chút.” Lão ma ma khinh miệt cười: “Các ngươi hành động nhanh chút, chú ý đừng tổn thương trái tim của Vân tiểu thư.”
Đám cung nhân nhanh chóng áp sát.
Thính Tuyết nắm chặt trường kiếm xong ra ngoài.
Nàng ấy chọc kiếm vào bụng một tên thái giám.
Thính Tuyết cắn chặt khớp hàm, trước khi nàng ấy chết cũng phải mang một kẻ theo cùng, giảm bớt áp lực cho tiểu thư.
Một thái giám ở bên cạnh vung trường đao về phía sau gáy của Thính Tuyết.
Ánh mắt Vân Sơ trở nên sắc bén, nàng nhấc chân đá thái giám kia văng ra xa, kéo Thính Tuyết về bên cạnh mình.
Lại thấy một ma ma ở bên sườn cầm một khối đá to đập thẳng về phía Vân Sơ.
Vân Sơ phải đối phó với bốn năm tên thái giám ở trước mặt, căn bản không thể nào né tránh, mắt thấy cục đá kia đã sắp đập vào đầu nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận