Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 317 -

Ánh mắt Sở Dực dừng trên mặt Vân Sơ.
Bóng đêm đen tuyền, gương mặt nàng như bừng sáng trong đêm tối, đôi mắt đen như đá quý khiến người ta không thể dời mắt.
Thật ra đưa binh khí lúc nào mà chẳng được, nếu thật sự không có thời gian thì có thể bảo tùy tùng mang đến Tạ phủ.
Nhưng hắn cố tình chọn giờ này, chọn nơi này, hẹn nàng đêm khuya.
Tâm tư của hắn đã sớm không giấu được nữa.
Nhưng hắn lại phải che đậy thật tốt.
“Ngươi nhìn xem, có phải bên phải đoản kiếm có một nút tròn nhỏ gồ lên không.”
Nương theo ánh trăng, Vân Sơ quả thật thấy một điểm tròn nhỏ được làm từ ngọc thạch màu đỏ, nàng sờ sờ, hình như có thể ấn xuống.
Nàng ngẩng đầu: “Vương gia, ấn xuống thì sẽ thế nào?”
Sở Dực nhìn thấy thân ảnh của hắn trong đáy mắt của nàng.
Loại cảm giác này khiến hắn vô cùng sung sướng, cánh môi gợi lên một độ cong.
Hắn đi về phía Vân Sơ, sau đó cùng Vân Sơ nhìn về phía mặt hồ.
Hắn duỗi tay, đặt tay lên chuôi kiếm.
Lúc bàn tay ấm áp của nam nhân duỗi tới, Vân Sơ không khỏi kinh ngạc.
Nàng đột nhiên ý thức hai người bọn họ cách nhau quá gần.
Như vậy không hợp với lễ nghĩa.
Còn không đợi nàng hành động, âm thanh khàn khàn của nam nhân đã vang lên bên tai: “Theo hướng này, ấn.”
Lúc hắn nói chuyện, hơi ấm phả vào sườn mặt Vân Sơ, hơi thở của nàng ngưng đọng, ngón tay cái ấn xuống, vèo, đoản kiếm bắn ra một ám tiễn dài cỡ một ngón tay.
Ám tiễn chìm vào nước, chỉ một lát sau, một con cá chết nổi lên trên mặt hồ.
Vân Sơ vô cùng kinh ngạc: “Có thể ấn bao nhiêu cái?”
Sở Dực mở miệng: “Ba cái.”
Hắn vừa cất lời thì hơi thở cũng phả vào tai Vân Sơ, nàng cảm thấy toàn thân mất tự nhiên.
Nàng vội vàng nhích sang bên cạnh vài bước, tìm góc độ khác thử một chút, ám tiễn thứ hai lập tức bay ra, cắm vào một thân cây cách đó không xa.
Vân Sơ bước qua đó, muốn rút ám tiễn nhưng nó đã ghim vào hai phần ba, căn bản không rút được.
“Ta đã sai người làm cho ngươi một hộp ám tiễn, mấy ngày nữa sẽ đưa tới Vân phủ.” Sở Dực bước qua, nhổ ám tiễn trên thân cây xuống, chậm rãi lắp vào đoản kiếm rồi lại đưa cho nàng: “Ta hy vọng ngươi vĩnh viễn không dùng tới nó.”
Vân Sơ nhận lấy, lại không nhịn được nói lời cảm tạ: “Đa tạ Vương gia.”
Nàng là con nhà tướng, từ nhỏ đến lớn tiếp xúc qua vô số binh khí, đây là lần đầu tiên nhìn thấy đoản kiếm tinh xảo như vậy.
Dùng đoản kiếm để phòng thân cũng chỉ có thể đánh cận chiến, mà Bình Tây Vương còn thiết lập huyền cơ bên trong, vừa có thể đánh gần vừa có thể bắn xa, ngay lúc đối phương chưa kịp phòng bị, có thể chiếm thế thượng phong dễ như trở bàn tay.
“Không biết Vương gia có thiếu thứ gì không?”
Nàng có chút hối hận, giữ lại một phần khối ngọc lần trước là tốt rồi, biết đâu có thể làm một món gì đó cho hắn.
Sở Dực khụ khụ nói: “Nếu Vân tiểu thư thật muốn cảm tạ thì mấy ngày nay hãy chiếu cố hai đứa nhỏ, nếu ta đoán không sai thì đêm nay Du ca nhi và Trường Sinh sẽ mò đến doanh trướng của ngươi.”
Vân Sơ cũng không thấy có gì ngoài ý muốn.
Tiểu tử Du ca nhi nhờ Hoàng Hậu mời nàng tới Yến Sơn, chắc chắn là muốn ngày ngày ăn vạ ở chỗ nàng.
Mấy ngày này sẽ xảy ra vài chuyện không hay, ở bên cạnh nàng cũng tiện cho nàng che chở bảo vệ.
Nàng đang muốn gật đầu đồng ý thì Trình Tự và Thu Đồng ở phía xa đều vọt tới.
“Vương gia, có thích khách!”
“Phu nhân, nô tỳ hộ tống ngài về doanh trướng trước!”
Vân Sơ trầm mặc.
Không ngờ chuyện này lại xảy ra ngay đêm đầu tiên của hội săn thú.
“Trình Tự, ngươi hộ tống Tạ phu nhân.”
Sở Dực để hộ vệ đắc lực nhất lại rồi nhanh chóng chạy theo hướng tẩu thoát của thích khách.
Trình Tự cùng Thu Đồng che chở Vân Sơ nhanh chóng trở lại doanh trướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận