Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 502 -

Ân tần vò chặt khăn tay.
Chính phi trắc phi của Thái Tử đều là quý nữ, chính phi của Cung Hi Vương cũng là đích trưởng nữ của Nhất phẩm Đại học sĩ, chỉ có mỗi Dực nhi của bà ấy là cái gì cũng không có.
Thật vất vả mới có một cửa hôn nhân môn đăng hộ đối bày ra trước mắt, Hoàng Hậu và Cung Hi Vương còn mở miệng ngăn cản, thật sự là rất quá đáng.
Thái Hậu thu hết biểu tình của đám người này vào trong đáy mắt, âm thầm nở nụ cười.
Bà ta chỉ nói một câu mà đã khiến ba phe đấu đá, tọa sơn quan hổ đấu, bà ta chỉ cần chờ làm ngư ông đắc lợi.
Hoàng đế chậm rãi mở miệng: “Dực nhi, con thấy thế nào?”
“Nhi thần có ý để lại vị trí Vương phi cho người trong lòng, nhưng ——” Sở Dực ngẩng đầu: “Nếu cưới công chúa Hồng Nam có thể khiến hai nước hòa hảo trăm năm, nhi thần nguyện ý buông tư tình nhi nữ, nhất quyết không phụ mối bang giao của hai nước.”
Sắc mặt Cung Hi Vương lập tức trầm xuống.
Dã tâm của lão tam thật là lớn!
Ân tần không thể nào tin nổi, sợ lại có biến cố xảy ra nên lập tức lên tiếng: “Hoàng Thượng, Dực nhi nguyện ý cưới công chúa Cổ Lệ, xin Hoàng Thượng tứ hôn!”
“Dực nhi nguyện ý nhưng còn công chúa Cổ Lệ bên kia nữa, còn phải chờ bổn cung tự mình hỏi một câu.” Hoàng Hậu đầy mặt tươi cười: “Nếu công chúa Cổ Lệ cũng gật đầu thì xem như chuyện này đã xong xuôi.”
Hoàng đế gật đầu: “Chỉ cần hai bên đều gật đầu, trẫm lập tức tứ hôn.”
Ông ta cũng hy vọng lão tam mau chóng tìm một Vương phi, yên bề gia thất, đừng có ngày nào cũng khiến người khác nhớ thương chuyện cả đời của hắn.
Ân tần nhẹ nhàng thở ra.
Trong yến hội khi nãy bà ấy đã thấy rất rõ ràng, công chúa Cổ Lệ luôn âm thầm đánh giá Dực nhi, chắc chắn là đã coi trọng Dực nhi.
Theo bà ấy thấy thì hôn sự này chính là chuyện ván đã đóng thuyền.
Rời khỏi Ngự Thư Phòng, Cung Hi Vương nhìn về phía Sở Dực nói: “Chúc mừng tam đệ, sắp được ôm mỹ nhân về nhà rồi.”
Khóe môi Sở Dực cong lên một độ cung: “Ngày mai Hồng Lư Tự sẽ sắp xếp cho sứ thần tham gia một buổi đá cầu giao hữu, mong nhị hoàng huynh hỗ trợ một chút, cho ta giành được danh hiệu đệ nhất dũng sĩ.”
Hắn nói xong thì chắp tay rời đi, tấm lưng kia thoạt nhìn vô cùng khí phách hăng hái.
Sắc mặt Cung Hi Vương âm trầm như nước.
Nữ tử Hồng Nam thích người tập võ, lão tam hoàn toàn phù hợp với hình tượng ý trung nhân của công chúa Cổ Lệ, e rằng hôn sự này sẽ không xảy ra biến cố gì.
Hắn ta vừa suy nghĩ vừa rời cung.
Về tới phủ Cung Hi Vương, hắn ta gọi phụ tá tới, lạnh giọng mở miệng: “... Cứ như vậy, làm theo lời bổn vương nói.”
Dưới bầu trời này không có nữ tử nào cự tuyệt được một màn anh hùng cứu mỹ nhân.
Công chúa Cổ Lệ cũng chỉ là một nữ tử bình thường, ngày thường đi ra ngoài có hộ vệ, tới Đại Tấn rồi thì tất nhiên cũng có lúc sơ suất.
Nếu hắn ta từ trên trời giáng xuống cứu giúp công chúa ngay lúc nguy nan, chắc chắn có thể khiến công chúa thay đổi tâm ý.
Hơn nữa cũng cần phải tiết lộ nữ nhân của Sở Dực trước mặt công chúa, để công chúa biết được Sở Dực để ý người trong lòng kia tới nhường nào.
Làm được hai chuyện này, hắn ta không tin là hôn sự này còn có thể thành công.
Cung Hi Vương cười cười nói với ám vệ bên ngoài: “Ngươi làm việc chu đáo kín kẽ một chút, lập tức đi theo Sở Dực, hắn đã đồng ý cưới công chúa thì tối nay chắc chắn sẽ đi tìm người trong lòng kia để giải thích rõ ràng, ta thật sự rất muốn biết hắn giấu người trong lòng kia ở đâu.”
“Vâng!”
Một bóng đen biến mất trong góc tối.
Sở Dực và Ân tần nói chuyện một hồi mới rời cung, vừa ra khỏi cung, hắn đã cảm giác được có người đi theo.
Trình Tự đặt tay lên bội kiếm: “Vương gia, để thủ hạ ra mặt.”
“Là người của Sở Mặc.” Sở Dực mở miệng: “Nhị hoàng huynh này thật đúng là không cho ta nghỉ ngơi, nhanh như vậy đã ra chiêu.”
Hắn nhẹ nhàng cười: “Đi, về vương phủ.”
Trình Tự sửng sốt: “Về vương phủ làm gì?”
Sở Dực xoay người lên ngựa, hãn huyết bảo mã phi nhanh trên đường lớn, nửa đường còn dừng lại mua chút điểm tâm, cuối cùng mới dừng trước cửa phủ Bình Tây Vương.
Vương phủ vẫn còn rất nhiều hạ nhân, còn có những phủ binh từng bị đưa đi cũng được Hoàng Thượng trả về, thoạt nhìn vẫn náo nhiệt như xưa.
“Tham kiến Vương gia!”
Phủ binh canh cửa thấy Vương gia trở về, đầu tiên là ngây người một chút, sau đó vội vàng quỳ xuống thỉnh an.
Bạn cần đăng nhập để bình luận