Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 840 -

Lúc đến An Khang Cung, Lâm thị và Vân Nhiễm cũng đang ở đó.
Sau khi Vân Nhiễm gả cho Đới Hoành thì liên tục mang thai sinh hài tử, rất ít khi về Vân gia, cũng đã lâu không gặp Vân Sơ.
“Bái kiến Thái Hậu nương nương.” Vân Nhiễm thỉnh an xong thì mới ngồi xuống gọi một tiếng: “Đại tỷ.”
“Đới Hoành bây giờ là tiến sĩ tam giáp, thành tích không tồi.” Vân Sơ cười nói: “Trước tiên cứ để hắn đến Hộ bộ rèn luyện được không?”
Vân Nhiễm vừa ngồi xuống thì đã đứng bật dậy: “Đại tỷ, e là không thích hợp...”
Hộ bộ đứng đầu lục bộ, mỗi một vị trí đều là miếng bánh thơm ngon, tướng công của nàng ấy chỉ là tiếp sĩ tam giáp, nào có tư cách vào Hộ bộ, nàng ấy sợ đại tỷ bị người ta chỉ trích.
“Sớm muộn gì thì Hộ bộ Thượng thư cũng bị bãi miễn.” Vân Sơ trầm giọng nói: “Một hố một củ cải, Hộ bộ trống ra một cái hố, đương nhiên phải chừa cho người nhà.”
Hiện giờ việc hai người Phùng, Lâm thành Trạng Nguyên Bảng Nhãn đã hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, nàng chỉ sắp xếp Đới Hoành vào Hộ bộ làm quan tép riu, sẽ không khiến nhiều người để ý.
“Đại tỷ con đã nói vậy thì con cũng đừng từ chối nữa.” Lâm thị cười nói: “Con cứ bảo Đới Hoành kiên định làm việc, đừng cô phụ tâm ý của đại tỷ con là được.”
Vân Nhiễm gật đầu: “Đại tỷ yên tâm, Đới gia chắc chắn nguyện trung thành với Hoàng Thượng.”
Vân Sơ và Lâm thị thảo luận việc đưa Vân Chấn Giang vào Binh bộ, dù sao cũng còn nhỏ tuổi, vẫn cần quan sát nhiều học hỏi nhiều, không cần gấp gáp lên chiến trường.
Thảo luận chuyện triều đình một hồi thì Lâm thị thở dài, lấy một phong thư từ trong tay áo đưa cho Vân Sơ: “Đây là thư do thân tín của cha con đưa tới.”
Năm trước, sau khi Sở Dực mất tích, Vân Sơ đã viết thư cho cha nàng, nhờ cha nàng an bài thân tín đến Đông Lăng nghe ngóng tin tức, cuối cùng cũng nhận được thư gửi về.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm thị, Vân Sơ thật không dám mở phong thư này ra.
“Sơ nhi, tiếp thu sự thật đi, hắn không phải mất tích, mà là... đã chết rồi.” Trong lòng Lâm thị cũng vô cùng khó chịu: “Cũng may Du ca nhi biết tranh đua, ngồi vững ngôi vị hoàng đế, con thành Thái Hậu, cũng có thể hưởng phúc, đừng nhớ thương...”
Vân Sơ cúi đầu, mở thư ra.
Mấy từ ít ỏi lại giống như một thanh gỗ lớn đập thẳng vào đầu nàng, khiến nàng hít thở không thông.
“Tìm, tìm không thấy...” Lâm thị thở dài: “Mỗi ngày đều có thi thể dạt vào bờ biển, đều là người chết trận, thi thể đã bị hủy hoại, khuyết thiếu rất nhiều, không thể phân biệt được, Sơ nhi, con...”
“Nương, con biết rồi.”
Vân Sơ nhẹ nhàng đáp, không cảm nhận được chút cảm xúc nào, nàng gấp bức thư bỏ vào trong tay áo.
Lâm thị sờ tóc nàng: “Ta bảo cha còn rút người về.”
“Không, tiếp tục tìm.” Vân Sơ ngẩng đầu: “Không cần tìm thi thể, tìm người sống, hắn nhất định còn sống.”
“Con...” Lâm thị lắc đầu: “Được rồi, để ta viết thư gửi qua đó.”
Nếu tìm người là chấp niệm của Sơ nhi vậy thì cứ tiếp tục như vậy đi.
Vân Sơ nghĩ lâu như vậy mà vẫn không có tin tức gì của Sở Dực, có thể là hắn đã chết thật rồi.
Trước giờ hắn luôn làm một nam nhân có trách nhiệm, đối với quốc gia, đối với thần dân, đối với người nhà, hắn đều có thể tẫn trách vượt xa người bình thường.
Nếu hắn còn sống thì chắc chắn sẽ trở về bên cạnh nàng và hài tử.
Nàng tin tưởng hắn còn sống nhưng tại sao hắn lại không về chứ?
Hắn cũng mất trí giống Tạ Thế Doãn sao?
Không phải là không có khả năng này nhưng thật sự là quá nhỏ.
Còn một khả năng nữa là hắn đã rơi vào tay giặc, bị kẻ địch bắt giữ, mất đi tự do nên mới không về được.
Điều duy nhất nàng có thể làm là triệt hạ Đông Lăng.
Buổi thượng triều hôm sau, một tin tức vô cùng tốt truyền về, nói hoàng đế Đông Lăng bị người ta mưu sát, còn chưa lập Thái Tử, Đông Lăng nháy mắt đại loạn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận