Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 765 -

Tất cả đại thần đều lui ra, Dưỡng Tâm Điện khôi phục vẻ an tĩnh.
Vân phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn Sơ nhi đã nhắc nhở bà ấy phải liên thủ với phi tần ở hậu cung.
Lúc đó bà ấy còn sợ đám hậu phi này sẽ phản bội nhưng Sơ nhi lại nói người làm mẫu thân sẽ luôn nghĩ cho hài tử trước tiên.
Nếu Hoàng Thượng băng hà, người thê thảm nhất chính là mấy vị hoàng tử này.
Thử hỏi có người làm mẫu thân nào có thể lấy nhi tử thân sinh của mình ra mạo hiểm?
Thất hoàng tử nắm tay cửu hoàng tử, thập hoàng tử rồi nói: “A Cửu, A Thập, phụ hoàng nghỉ ngơi, hôm nay chúng ta không vào thăm phụ hoàng, chúng ta đến Ngự Hoa Viên chơi nhé.”
Thập hoàng tử dùng chất giọng trẻ con nói: “Nhưng mà đã lâu rồi đệ không gặp phụ hoàng.”
“Suỵt!” Sở Hoằng Du ra hiệu cho thằng bé im lặng: “Nếu đám đại thần kia hỏi thì ngươi phải nói ngươi vừa gặp hoàng tổ phụ, không thể để lộ chuyện được.”
Thập hoàng tử lập tức bịt chặt miệng mình, lắc đầu nói: “Ta nghe lời, ta ngoan, ta không lộ ra ngoài!”
Cửu hoàng tử vỗ ngực nói: “Lúc nãy phụ hoàng còn khen ta, các ngươi đều thấy đúng không?”
“Đúng vậy, ta thấy mà.” Sở Trường Sinh cười nói: “Đi thôi, chúng ta đến Ngự Hoa Viên!”
Mạnh Thâm cùng thất hoàng tử mang theo một đám hài tử đi tới Ngự Hoa Viên.
Bên trong Dưỡng Tâm Điện, Thục phi tiếp tục đút thuốc cho hoàng đế.
Ở đại điện bên cạnh, Hứa thái sư đang phê duyệt tấu chương, ông ấy là trọng thần Nhất phẩm, làm quan trong triều hơn nửa đời người, có một số việc vẫn có thể quyết được.
Nhưng có một số việc lớn như mở quốc khố, nghênh đón sứ thần ngoại quốc, gia tăng binh lực tiến đến biên cương... Những việc này không phải việc mà một thần tử như ông ấy có thể quyết định, chỉ có thể tạm thời kéo dài thời gian.
Vân Sơ đếm số ngày, cũng chỉ còn hai ngày nữa thôi, chờ Thục phi đút xong lần thuốc cuối cùng là Hoàng Thượng sẽ có thể thanh tỉnh hoàn toàn, Sở Thụy cũng không còn đáng sợ nữa.
Thấy Dưỡng Tâm Điện tạm thời an ổn, nàng cất bước về Đông Cung.
Mới vừa vào trong đã thấy Ân phi đang ôm Giác ca nhi trêu đùa, thấy nàng đi tới bà ấy mới giao Giác ca nhi cho nhũ mẫu rồi đứng lên nói: “Một khắc nữa là Khánh tới, con và ta ra nghênh đón đi.”
Bà ấy biết vì chuyện của tỳ nữ Đinh Đông kia mà giữa Khánh Hoa và Vân Sơ đã sinh ra khoảng cách.
Một bên là nữ nhi thân sinh, một bên là nhi tức, lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà ấy vẫn hi vọng hai người bọn họ có thể hòa hảo với nhau.
Cho nên lúc này mới cố ý đưa ra ý tưởng muốn Vân Sơ đi nghênh đón Khánh Hoa.
Vân Sơ gật đầu.
Về tình về lý, nàng quả thật nên đích thân ra đón.
Hai người vừa ra đến cửa hoàng cung thì đã thấy Khánh Hoa đang bước xuống xe ngựa.
“Nhị tỷ.” Vân Sơ cười khanh khách chào hỏi: “Cả đường tàu xe mệt nhọc rồi đúng không, ta đã cho người sắp xếp bữa trưa ở Đông Cung, nhị tỷ đến Đông Cung đi.”
Khánh Hoa hơi mệt mỏi, nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Ta rất lo cho phụ hoàng, để ta đi thỉnh an phụ hoàng trước đã.”
“Cái này...” Ân phi nhìn về phía Vân Sơ: “Sơ nhi, con xem chuyện này...”
Nét cười trên mặt Vân Sơ không hề thay đổi: “Vậy đến Dưỡng Tâm Điện đi.”
Khánh Hoa từ phủ Bình Lãnh xa xôi về kinh thành thăm bệnh, nàng không có cớ gì để ngăn cản.
Hơn nữa Sở Thụy chắc đã đoán được chuyện Hoàng Thượng hôn mê chỉ là hắn ta không nắm được chứng cứ mà thôi.
Ngay cả cửu hoàng tử, thập hoàng tử nhỏ như vậy còn có thể biết những bí mật này nên nàng cũng không nên che giấu Khánh Hoa làm gì.
Dù sao cũng chỉ còn hai ngày.
Đoàn người đi đến Dưỡng Tâm Điện.
Mới vừa đến trường lang thì một tiểu thái giám vội vàng tới: “Thái Tử Phi, không hay rồi, Du điện hạ đánh nhau với cửu hoàng tử.”
“Cái gì?” Vân Sơ nhíu mày: “Sao lại đánh nhau?”
Du ca nhi và cửu hoàng tử cũng trạc tuổi nhau, quan hệ giữa hai hài tử vô cùng tốt, tuy rằng là thúc chất nhưng thật ra lại giống huynh đệ hơn, sao lại đánh nhau chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận