Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 42 -

“Người chưa từng làm sao cũng chưa hẳn là người tốt nhất, biết sai mà có thể sửa mới là đáng trân trọng.” Vân Sơ nhìn thằng bé, bình tĩnh nói: “Nếu cá chép của trưởng công chúa chết có liên quan tới tiểu thế tử, tiểu thế tử dũng cảm thừa nhận sai lầm, ta tin rằng trưởng công chúa sẽ không trách tiểu thế tử đâu.”
Sở Hoằng Du mím môi.
Hoàng cô nãi nãi đương nhiên sẽ không trách nó, nhưng điểm mấu chốt là phụ vương cũng ở đó...
Thằng bé ngẩn đầu đối diện với ánh mắt của Vân Sơ ánh mắt, nhìn ánh mắt dịu dàng như vậy, nó bỗng dưng cảm thấy xấu hổ.
Thằng bé đứng lên: “Đi thôi ma ma.”
Ma ma kia vô cùng cảm kích nhìn Vân Sơ: “Đa tạ phu nhân.”
Vân Sơ liếc mắt nhìn phía cuối con đường mòn này, đã thấy Tạ Phinh từ rừng sâu đi ra, vẻ mặt ửng đỏ, quả nhiên là bộ dáng thiếu nữ hoài xuân.
“Phinh tỷ nhi tìm được khuyên tai rồi sao?”
Tạ Phinh chột dạ, vội vàng cúi đầu che giấu ý xuân trong mắt: “Thưa mẫu thân, tìm được rồi.”
“Trở về yến hội thôi.” Vân Sơ xoay người đi về phía trước.
Tạ Phinh thoáng nhìn về phía sau, sau đó nhanh chóng đuổi theo Vân Sơ.
Vừa về tới sân viện tổ chức yến hội, Vân Sơ đã thấy tiểu gia hỏa kia đang lăn lộn làm nũng trong lòng trưởng công chúa: “Hoàng cô nãi nãi, con lỡ làm sai một chuyện, ngài có thể tha thứ cho con không?”
Lòng trưởng công chúa hóa thành vũng nước, lúc đầu bà ấy thật sự không thích đứa nhỏ không rõ mẫu thân này, nhưng hài tử này miệng ngọt, luôn chọc người vui vẻ, theo thời gian, tự nhiên bà ấy cũng thương yêu thằng bé.
Bà ấy nhéo nhéo gương mặt nhỏ của hài tử: “Du ca nhi nhà ta làm sai chuyện gì rồi?”
“Lúc con chơi ná, không cẩn thận... ném chết hai con có chép trong ao...” Sở Hoằng Du khoanh tay cúi đầu: “Hoàng cô nãi nãi, con sai rồi.”
Trưởng công chúa còn chưa kịp mở miệng.
Bình Tây Vương ngồi bên cạnh đã toát ra hơi lạnh, duỗi tay túm cổ áo Sở Hoằng Du.
“Lão tam, ngươi làm gì đó?” Trưởng công chúa ôm hài tử vào ngực: “Hai con cá thôi, làm gì tới mức động tay động chân.”
Bình Tây Vương lạnh lùng mở miệng: “Hôm nay nó ném chết hai con cá, ngày mai có thể sẽ giết chết hai người, cứ nuông chiều như vậy sẽ khiến nó trở nên vô pháp vô thiên.”
“Con mất dạy là lỗi của cha, nói tới nói lui đều là ngươi sai.” Trưởng công chúa hừ một tiếng: “Ngươi không có thời gian quản giáo hài tử thì mau mau cưới một vương phi vào cửa chăm sóc bọn nó giúp ngươi đi, làm gì mà cứ động chút là đánh động chút là mắng, nhìn xem đứa nhỏ bị ngươi dọa thành cái dạng gì rồi.”
Bà ấy vừa nói xong thì đám quý phu nhân ngồi ở đó đều lục tục né tránh.
Chỉ có đích nữ mới xứng đôi với Bình Tây Vương, nhưng bọn họ không muốn nữ nhi nhà mình đi làm kế mẫu, cả một đám đều sợ bị trưởng công chúa chú ý tới.
Trưởng công chúa nhìn khắp yến hội, ánh mắt dừng trên người Vân Sơ.
Bà ấy cười rộ lên: “Ta nghe nói tiên sinh ở thư viện Hoài Đức có một môn sinh rất ưu tú, chính là trưởng tử của Tạ phủ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì năm nay chắc sẽ đỗ đầu, hài tử tài giỏi như thế là do người làm mẫu thân biết dạy dỗ, lão tam ngươi cũng nên cưới một nữ tử như Sơ tỷ nhi vào cửa.”
Vân Sơ vội vàng đứng dậy: “Trưởng công chúa quá lời, thần phụ không dám nhận.”
Bình Tây Vương nhướng mày, cặp mắt chim ưng nhìn về phía Vân Sơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận