Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 478 -

Nghĩ vậy, hoàng đế mở miệng nói: “Trưởng nữ Vân gia Vân Sơ đoan trang nhân thiện, bản tính hiền hòa, lòng lo cho bá tánh, quả thật là một người thuần thiện, truyền ý chỉ của trẫm, sắc phong Ngũ phẩm Nghi nhân, khâm thử!”
Lời vừa dứt thì tất cả mọi người ở đây đều kinh sợ.
Ở bổn triều, nữ tử nhận được phong hào cáo mệnh đa phần đều dựa vào trượng phu, trượng phu lập công với triều đình thì có thể thỉnh phong cáo mệnh cho thê tử.
Mà trượng phu của Vân Sơ đã chết rồi.
Cũng có nữ tử dựa vào nhà mẹ đẻ nhận được sắc phong, nhưng Vân gia cũng đã suy sụp.
Hoàng Thượng lại phong nữ nhi Vân gia làm cáo mệnh ngay lúc này, chứng tỏ điều gì, chứng tỏ Hoàng Thượng vẫn chưa từ bỏ Vân gia.
Vân Sơ quỳ xuống dập đầu: “Mệnh phụ Vân Sơ khấu tạ hoàng ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
Nàng rất rõ lần này Sở Dực đã thỉnh cho nàng một tấm bùa hộ mệnh, sau này sẽ không còn ai dám sinh ra tâm tư xấu xa với nàng nữa.
Nàng cũng rõ ràng hành động này của Hoàng Thượng không phải vì lều tránh nóng hay cô nhi viện gì đó, ông ta chỉ đang muốn trấn an người Vân gia mà thôi.
Một ngày phụ thân nàng còn chưa chính thức bỏ mạng thì ngày đó Hoàng Thượng sẽ không thật sự từ bỏ Vân gia.
Nàng suy nghĩ, hiện giờ Hoàng Thượng tín nhiệm Vân gia như thế, tại sao mười mấy năm sau lại tin vào lời gièm pha mà chém cả nhà Vân gia.
Sắc mặt Hoàng Hậu vô cùng khó coi.
Hoàng Thượng phạt trượng Công Tôn Ninh rồi lại phong thưởng cho Vân Sơ, chẳng khác nào là vả vào mặt bà ta.
Vốn dĩ mời Hoàng Thượng tới hỉ yến nạp trắc phi là để giành vinh quang cho Thái Tử, kết quả lại khiến Công Tôn gia mất mặt.
Hoàng Hậu vô cùng buồn bực.
Yến hội nghênh thú trắc phi của Thái Tử cứ kết thúc như vậy.
Rất nhiều người vây tới chúc mừng Vân gia.
Lâm thị che chở Vân Sơ, thoáng cảm tạ mọi người rồi kéo nữ nhi lên xe ngựa.
“Chuyện hôm nay là ý của Bình Tây Vương.” Lâm thị chậm rãi mở miệng nói: “Hắn không thể ra mặt bảo vệ con đường hoàng nên đã thay con cầu xin lần phong thưởng này.”
Vân Sơ không dám nghĩ nhiều.
Nàng sợ bản thân rơi vào rồi thì sẽ không trở ra được nữa.
Xe ngựa tới ngõ Ngọc Lâm, Vân Sơ vừa về tới viện tử thì hai đứa nhỏ đã một trước một sau nhào tới.
Cung yến Thái Tử nạp trắc phi chỉ là chuyện nhỏ, hai hài tử có thể đi hoặc không, vừa lúc Du ca nhi còn chưa đọc xong sách nên Vân Sơ để hai đứa nhỏ ở nhà.
Ban ngày không gặp quả là có chút nhớ nhung.
Sở Hoằng Du cười hì hì nói: “Mẫu thân, con nghe Trình Tự thúc thúc nói ngài được hoàng tổ phụ phong làm Ngũ phẩm Nghi nhân rồi!”
Vân Sơ đỡ trán.
Tin tức trong cung truyền đi nhanh như vậy sao sao, hài tử nhỏ như vậy cũng đã biết được chuyện này.
Nàng nhéo nhéo gương mặt tiểu gia hỏa: “Đúng vậy, sau này mẫu thân chính là cáo mệnh phu nhân.”
“Ngũ phẩm vẫn quá thấp.” Tiểu gia hỏa chống cằm: “Nữ nhân tôn quý nhất trên đời chính là hoàng tổ mẫu nhỉ?”
Vân Sơ gật đầu: “Mẫu nghi thiên hạ đương nhiên là tôn quý nhất.”
“Con cũng muốn để mẫu thân trở thành mẫu nghi một nước, được vạn người...”
Tiểu gia hỏa nói được một nửa thì đã bị Vân Sơ bịt kín miệng.
Nàng nghiêm mặt nói: “Du ca nhi, dù ở trước mặt người thân cận nhất cũng không được phép nói mấy lời này.”
Nếu bị người có tâm nghe thấy, hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Sở Hoằng Du mở to mắt, dùng sức gật đầu.
Vân Sơ buông nó ra, ôn nhu nói: “Hôm nay con đọc sách gì, đọc lại một lần cho mẫu thân và muội muội nghe nào.”
Tiểu gia hỏa xoay người lấy sách vở, đặt lên bàn nghiêm túc đọc.
Thời giờ muộn một chút mới thấy Sở Dực từ hoàng cung quay về, còn mang theo một vị phu tử cho tiểu gia hỏa, sau này sẽ phụ trách dạy dỗ tiểu gia hỏa đọc sách viết chữ ở nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận