Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 710 -

Trong đám người, Lê Tĩnh Xu quỳ gối phía trước, gương mặt ngập tràn hận ý.
Rõ ràng người Hoàng Thượng để ý nhất là bà ta, nhưng từ khi Hoàng Hậu thay Hoàng Thượng chặn mũi đao kia thì mọi thứ đều thay đổi.
Sau khi Hoàng Hậu chết, Hoàng Thượng cũng không còn liếc nhìn bà ta một cái.
Quan hệ giữa bà ta và Hoàng Thượng đã bị công khai, bà ta mất đi thanh danh, nhất định phải có được một danh phận.
Vốn dĩ bà ta nghĩ có thể vào hậu cung là đủ rồi, nhưng bây giờ Hoàng Hậu đã chết, hậu vị bỏ không, đây rõ ràng là cơ hội của bà ta.
Bà ta nhất định phải trù tính cho tốt, nhất định phải ngồi lên vị trí kia...
Thái Tử ngơ ngác quỳ ở hàng đầu, Thái Tử Phi ở bên cạnh hắn ta, bi thương đốt tiền giấy.
Nàng ta rất rõ Thái Tử có thể yên ổn ở Đông Cung đều là do Hoàng Hậu trù tính, hiện giờ Hoàng Hậu qua đời, Công Tôn gia như rắn mất đầu, e là Đông Cung...
Nàng ta như nhớ ra gì đó, bàn tay đang đốt tiền giấy đột nhiên khựng lại.
Hoàng Hậu từng dặn dò muốn nàng ta xử lý Ngô thứ phi.
Lúc trước Hoàng Hậu còn sống nên chuyện này không cần phải vội.
Nhưng bây giờ Hoàng Hậu chết rồi, nếu có người thượng tấu chuyện của Ngô thứ phi thì nàng ta và Thái Tử căn bản không có biện pháp ứng phó.
“Điện hạ mấy ngày không ăn, thần thiếp đi lấy một ít thức ăn cho ngài.”
Cũng mặc kệ Thái Tử có nguyện ý hay không, Thái Tử Phi đứng dậy, cúi đầu rời khỏi linh đường.
Nàng ta trực tiếp trở về chủ điện Đông Cung, từ khi Ngô thứ phi mang thai đã ở lì mãi trong chủ viện không đi, cậy sủng sinh kiêu, đắc ý vênh váo.
Thái Tử Phi đã sớm muốn xử lý.
“Bái kiến Thái Tử Phi.” Tạ Phinh đứng dậy hành lễ: “Nếu không phải thiếp thân mang thai, thân phận thấp kém thì cũng sẽ đến tẫn hiếu với Hoàng Hậu nương nương.”
“Người đâu!” Thái Tử Phi lạnh lùng nói: “Siết chết nàng ta!”
Nàng ta không muốn nhiều lời vô nghĩa.
Hai ma ma nhanh chóng đi vào, đè bả vai của Tạ Phinh.
Thái Tử Phi cho rằng Tạ Phinh sẽ khóc thút thít xin tha, ai ngờ lại thấy Tạ Phinh nhếch môi cười quỷ quyệt: “Nếu thiếp thân chết thì Lan nhi quận chúa cũng không sống nói.”
“Ngươi nói cái gì?” Thái Tử Phi lộ ra sát ý: “Ngươi làm gì Lan nhi?!”
Tạ Phinh cười cười: “Lúc trước Hoàng Hậu nương nương cho thiếp thân một gói thuốc độc, hạ thuốc Cung Hi Vương, Cung Hi Vương uống phải thứ thuốc đó, đã ra tay giết Chu mỹ nhân.”
Thái Tử Phi sửng sốt.
Chu mỹ nhân quả thật là bị người ta giết chết nhưng Hoàng Hậu đã tra ra đó là việc làm của một cung nữ lòng mang oán hận, thế mà lại là Cung Hi Vương?
Thuốc gì mà đáng sợ như vậy?
“Lan nhi quận chúa thấy trong tay thiếp thân có thuốc, có chút tò mò, thiếp thân bảo nó nếm thử một ít.” Tạ Phinh tươi cười càng sâu: “Lan nhi quận chúa tham ăn, cũng không biết đã ăn bao nhiêu thứ ở chỗ thiếp thân, nếu Thái Tử Phi giết chết thiếp thân thì sẽ vĩnh viễn không biết được những bí mật này.”
“Tiện nhân! Độc phụ! Ngươi lại dám xuống tay với một hài tử!”
Thái Tử Phi tát mấy cái lên mặt Tạ Phinh.
Một âm thanh từ sau vọng tới: “Ngươi đang làm gì!”
Thái Tử vọt vào trong đẩy Thái Tử Phi ra, che chở Tạ Phinh ở phía sau: “Linh Lung đang mang thai hài tử của cô, nếu ngươi dám động thủ với Linh Lung thì cô phế vị trí Thái Tử Phi của ngươi!”
Thái Tử Phi chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt, phun ra một búng máu.
Bây giờ nàng ta không có thời gian đứng đây cãi cọ, nàng ta phải nhanh chóng tìm thái y xem bệnh cho Lan nhi...
Không một ai biết chuyện xảy ra ở Đông Cung.
Tình hình bên ngoài đại điện vô cùng bi thảm, tiếng khóc tang không ngừng vang lên bên tai.
Cũng may là thay phiên khóc tang, Vân Sơ và bọn nhỏ cách một ngày sẽ tới một lần, một lần quỳ một ngày.
Tổng cộng quàn bảy bảy bốn mươi chín ngày, ngay cả sinh thần bảy tuổi của hai đứa nhỏ cũng bỏ lỡ, đêm trừ tịch ngày năm mới cũng bị dẹp bỏ, cứ quỳ cho đến cuối tháng giêng mới kết thúc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận