Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 636 -

Vân Sơ bôi thuốc cho Sở Dực xong xuôi, mặc xiêm y cho hắn rồi mở miệng nói: “Quốc công phu nhân công khai ngụy tạo chứng cứ, đây là muốn đối đầu với phủ Bình Tây Vương, e là sau này sẽ tiếp tục xảy ra chuyện như vậy.”
Nàng dặn dò Thu Đồng đang đứng bên ngoài: “Đến cơ quan tình báo lấy hết thông tin của Quốc công phu nhân về đây.”
Hiện giờ Vân Trạch là người phụ trách cơ quan tình báo, nơi này đã thành lập hơn nửa năm, gần như có thể góp nhặt thu thập mọi thông tin.
Đêm đến, Thu Đồng mang theo hai cuốn sổ thật dày đặt trước mặt nàng.
Vân Sơ cẩn thận mở ra xem.
Xem một lúc thì đã tới giờ Tý, sắc mặt của nàng càng ngày càng âm trầm.
Lúc trẻ Quốc công phu nhân từng mất đi một hài tử, sau đó lại không thể sinh sản được nữa, nhưng hậu viện của Quốc công có rất nhiều nữ tử nên vẫn là con đàn cháu đống.
Chẳng qua sau khi Quốc công qua đời, đám con vợ lẽ đó người chết kẻ điên, sau này Quốc công phu nhân lại nhận một hài tử ở dòng bên tới làm con thừa tự, kế thừa tước vị.
Chuyện của phủ Quốc công cũng không còn được nhắc tới nữa.
Trong hồ sơ ghi rõ từng sự kiện liên quan tới Quốc công phu nhân, Vân Sơ đại khái đã đoán ra vì sao Quốc công phu nhân lại vu hãm nàng.
Hầu như những nữ tử sống trong cảnh phu thê ân ái sau khi tham gia yến hội chung với Quốc công phu nhân đều sẽ xảy ra chuyện, không phải sinh bệnh thì là phu quân nạp thiếp, hoặc là trong nhà xảy ra biến cố...
“Ta đoán là vì năm đó Quốc công phu nhân không thể gả cho Hoàng Thượng nên trong lòng có khúc mắc.” Vân Sơ đóng hồ sơ: “Bà ta không thể chịu được khi thấy người khác ân ái hạnh phúc, nhìn thấy một người sẽ hủy hoại một người.”
Sắc mặt Sở Dực trầm xuống: “Nếu không có phụ hoàng dung túng, Quốc công phu nhân sẽ không thể duỗi tay dài như vậy, tại sao phụ hoàng lại coi trọng nữ nhân độc ác như vậy?”
“Có Hoàng Thượng che chở, thật đúng là không có biện pháp đụng vào bà ta.” Vân Sơ nép vào cánh tay của nam nhân: “Hôm nay không nghĩ chuyện này nữa, ngủ đi.”
Sở Dực hôn nhẹ lên tóc nàng, nhẹ giọng nói: “Công việc ở Công bộ tạm thời không cần làm nữa, kế tiếp sẽ rất rảnh rỗi, hay là bốn người chúng ta ra ngoài giải sầu đi.”
Vân Sơ đỡ trán: “Chàng đã bị thương như vậy rồi, tập trung dưỡng thương đi.”
“Ở kinh thành dưỡng thương sẽ không tĩnh tâm được.” Sở Dực ôm nàng: “Sắp tới mùa hè rồi, cảnh sắc kinh giao rất đẹp, chúng ta đi thưởng cảnh đi.”
Vân Sơ nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ.
Nàng đã sống lại được hơn một năm, cứ mãi bận rộn xử lý đủ thứ chuyện, quả thật chưa bao giờ có thời gian tĩnh tâm ngắm nhìn thế giới bên ngoài.
Nàng cần thả lỏng một chút, bọn nhỏ cũng nên có một kỳ nghỉ, quan trọng nhất là tới nơi có phong cảnh như tranh vẽ thì thương thế của nam nhân này mới mau khá lên.
Vân Sơ chậm rãi chìm vào giấc ngủ nhưng Sở Dực lại không ngủ được.
Quốc công phu nhân có phụ hoàng làm chỗ dựa, làm chuyện gì cũng không cố kỵ, nếu bà ta tiếp tục tính kế Sơ nhi, lỡ như hắn không có mặt thì Sơ nhi sẽ bị hại.
Thứ không có được vẫn luôn là thứ tốt nhất, Quốc công phu nhân kia chính là ánh trăng sáng, là nốt chu sa trong lòng phụ hoàng, muốn đối phó với bà ta quả thật là rất khó khăn.
Nhưng đã là con người thì chắc chắn sẽ có nhược điểm.
Tìm được nhược điểm chí mạng thì Quốc công phu nhân cũng không phải là vấn đề nữa.
Sáng hôm sau, Sở Dực mau chóng dặn dò Trình Tự: “Ngươi đi tra xem nguyên nhân khiến đám con vợ lẽ của phủ Quốc công xảy ra chuyện là gì, tốt nhất là tìm được nhân chứng vật chứng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận