Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 178 -

Vân Sơ gật đầu: “Cũng vừa lúc con đang thiếu nhân thủ, vừa lúc để Vu Khoa giúp con xử lý một vài việc ở ngoại viện, Trần bá cũng được nhẹ nhàng hơn một chút.”
Chuyện này cứ được quyết định như vậy.
Lúc dùng cơm, Vân Sơ còn nhắc tới lều tránh nóng: “... Lều tránh nóng của Vân gia đã ban ơn cho rất nhiều dân chúng nghèo khổ, hiện giờ dân chúng vô cùng tôn sùng Vân gia, cũng không biết là họa hay phúc, cũng phải nghĩ cách phòng bị một chút.”
Nàng thật sự không ngờ một lều tránh nóng nho nhỏ lại khiến dân chúng phản ứng lớn như vậy, nếu chuyện này đi quá xa thì sẽ bị phản tác dụng.
Liễu Thiên Thiên buông đũa: “Tuy Vân gia tạo phúc cho bá tánh nhưng người có tâm sẽ nghĩ là Vân gia đang mượn lòng dân, hiện giờ Vân gia cũng xem như đứng trên chỗ cao, chỉ cần không cẩn thận một chút là...”
Lâm thị lắc đầu: “Hai người các con đừng lo lắng nhiều quá, Vân gia đời đời trung lương, tín nhiệm của Hoàng Thượng đối với Vân gia như nước sông cuồn cuộn, không thể nào đối phó với Vân gia.”
Bà ấy biết Hoàng Thượng có chút kiêng kị Vân gia cho nên mới sắp xếp cho nữ nhi Vân gia gả thấp, lại không kết giao với thế gia nào, trưởng tử Vân gia cũng không theo nghiệp võ, khoa cử cũng cố ý thi kém một chút, sự kiêng kị của Hoàng Thượng kiêng kị cũng dần dần biến mất.
Vân Sơ cười khổ.
Nàng cũng từng cho là như vậy.
Sự thật chứng minh, võ tướng thế gia có sức ảnh hưởng với hoàng quyền, chú định chỉ có một kết cục.
“Mùa hè năm nay quá oi bức, nếu không có lều tránh nóng thì không biết sẽ có bao nhiêu người bị nóng chết.” Lâm thị nói: “Sự ngờ vực của Hoàng Thượng chỉ là thứ hư vô mờ mịt, mà dân chúng chết vì nóng là sự tồn tại chân thật, chẳng lẽ vì những chuyện chưa xảy ra mà để nhiều bá tánh vô tội phải chết như vậy sao?”
Vân Sơ biết dù nàng không đưa ra ý tưởng làm lều tránh nóng thì nương của nàng cũng sẽ đi cứu tế những bá tánh thoi thóp vì sốc nhiệt một cách vô điều kiện.
“Con có một ý tưởng.” Nàng mở miệng: “Chúng ta chỉ cần nói cho Hoàng Thượng biết việc làm này của Vân gia cũng không phải là đã thu mua lòng dân.”
Liễu Thiên Thiên hỏi dồn: “Phải làm thế nào đây, bảo đại ca muội dâng sổ con sao, vậy chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi?”
Vân Sơ lắc đầu: “Chúng ta mở một cửa hàng trước lều tránh nóng, chiều nào cũng có người qua kẻ lại, cửa hàng kia nhiều ít cũng có lợi nhuận, sẽ khiến Hoàng Thượng cho rằng Vân gia đang lợi dùng lều tránh nóng để kiếm thêm một chút bạc, đại tẩu, nương, hai người thấy sao?”
Lâm thị sáng mắt: “Thật là một ý kiến hay.”
Liễu Thiên Thiên tán đồng gật đầu: “Vậy cứ giao chuyện này cho ta đi.”
Để một phụ nhân như nàng ấy kinh doanh kiếm bạc thì Hoàng Thượng sẽ càng không có gì để nói.
Vân Sơ vô cùng yên tâm về vị đại tẩu này.
Đại tẩu đích trưởng nữ của nhà Tứ phẩm Liễu gia, Liễu gia là dòng dõi thư hương chân chính, đại tẩu rất có khí khái của thư hương thế gia, sau khi Vân gia xảy ra chuyện, nàng ấy đã xé nát hưu thư đại ca để lại, thề sống chết cùng Vân gia tồn vong...
Ở lại Vân gia dùng cơm xong, Vân Sơ mới dọn đường hồi phủ.
Lúc tới đây chỉ có ba chủ tớ, lúc rời đi lại thêm một tiểu tử trẻ tuổi là Vu Khoa.
Vân Sơ cùng Thính Sương Thính Phong ngồi bên trong xe, bên ngoài là xa phu, Vu Khoa ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn nghe được tiếng xa phu và Vu Khoa nói chuyện với nhau.
Thính Sương vẫn giữ vẻ mặt thờ ơ, trong lòng lại đang cân nhắc, có lẽ khoảng mười ngày nửa tháng thì nàng ấy sẽ tìm phu nhân để từ chối chuyện này, nàng ấy không muốn gả chồng là chuyện của nàng ấy, không thể chậm trễ người khác thành gia.
Xe ngựa đang đi trên đường thì Thính Phong đột nhiên mở miệng: “Phu nhân, hình như nô tỳ trông thấy tiểu thế tử phủ Bình Tây Vương.”
Vân Sơ lập tức nhướng mắt nhìn.
Quả nhiên, nàng thấy một hài tử nho nhỏ đang được một đám hạ nhân vây quanh dạo phố.
Bạn cần đăng nhập để bình luận