Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 428 -

“Hiện giờ Vân gia đã không còn là phủ Nhất phẩm tướng quân, theo lý thuyết thì thiếp mời này không nên đưa tới đây.” Liễu Thiên Thiên mở miệng nói: “Hay là mẫu thân đừng tới.”
Lâm thị gật đầu: “Vân gia xảy ra chuyện, ta ngã bệnh cũng là chuyện bình thường, không cần vắt óc nghĩ lý do.”
Vân Sơ cầm thiệp, mở miệng nói: “Con thay mặt Vân gia đi một chuyến.”
Từ sau khi hai tiểu gia hỏa tiến cung đã mất tin tức, tuy chỉ mới mấy ngày nhưng nàng đã không kiềm nén được nỗi nhớ nhung.
Nàng đã cảm nhận được sâu sắc cái gọi là một ngày không gặp ngỡ ba thu.
Hơn nữa, nàng còn phải trấn an cô cô, miễn cho cô cô ngày ngày ưu tư.
Vân Trạch biết tâm tư của nàng, trước khi Lâm thị phản đối đã lên tiếng: “Vân gia quả thật nên cử một người tới đó, bằng không sẽ bị người ta bàn tán, Sơ nhi đi là thích hợp.”
Vân Sơ về tòa viện tử của mình sửa soạn.
Một bộ xiêm y phù hợp với cung yến, một bộ trang sức không quá xuất sắc cũng không quá bần tiện, không cần trang điểm mà nhan sắc của nàng cũng đã đủ động lòng người.
Tiệc thưởng cúc được tổ chức vào buổi chiều.
Sau khi Vân Sơ dùng cơm xong mới đưa theo nha hoàn đi về phía hoàng cung.
Xe ngựa đến cửa cung thì dừng lại, phải đi bộ đến nơi thưởng cúc.
Nàng bước xuống xe, đi đến cửa cung, đưa thiếp mời, tiểu thái giám lập tức đưa nàng đi về phía Ngự Hoa Viên của hoàng cung.
Vừa đi được nửa bước thì sau lưng đã vang lên một âm thanh.
“Vân tiểu thư.”
Vân Sơ không cần quay đầu cũng biết người đến là Bình Tây Vương Sở Dực.
Nàng xoay người, cười mở miệng: “Vương gia.”
“Vân tiểu thư đến đình Bách Hoa thưởng cúc đúng không?” Sở Dực đi về phía nàng: “Vừa lúc ta cũng muốn đến Ngự Thư Phòng, cùng đi đi.”
Tiệc thưởng cúc của Hoàng Hậu chỉ mời nữ quyến, một Vương gia như hắn đến đó là không hợp quy củ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc hắn đưa nàng qua đó.
Lúc Vân Sơ chưa xuất các cũng đã vào cung nhiều lần, nhưng cũng chỉ đến một số cung điện, thật đúng là không biết Ngự Thư Phòng nằm ở vị trí nào.
Nhưng tiểu thái giám dẫn đường lại biết Ngự Thư Phòng nằm trên tuyến đường trung tâm, mà đình Bách Hoa lại nằm ở cửa Tây, phía trước là mấy ngã rẽ, địa điểm ở từng nhánh rẽ đều không giống nhau.
Tới chỗ ngã rẽ, tiểu thái giám cho rằng hai người sẽ tách ra nhưng lại Bình Tây Vương vô cùng tự nhiên rẽ cùng Vân tiểu thư.
Tiểu thái giám vội vàng nhắc nhở: “Vương gia, Ngự Thư Phòng hẳn là nằm ở hướng kia.”
Sở Dực: “...”
Hắn từ nhỏ lớn lên trong cung, ngày ngày chạy khắp hoàng cung, sao có thể không biết Ngự Thư Phòng ở đâu?
Tiểu thái giám này thật là nhiều chuyện.
Hắn thật sự không cần giải thích với kẻ này.
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Vân Sơ, hắn ra vẻ tự nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương làm tiệc ngắm hoa, hẳn là phụ hoàng cũng muốn ngắm nhìn hoa cúc mùa thu, ta thuận đường hái một đóa đưa tới Ngự Thư Phòng.”
Vân Sơ gật đầu: “Nên như thế.”
Hai người tiếp tục đi đến đình Bách Hoa.
“Vương gia!” Tiểu thái giám kia lại mở miệng: “Lúc nãy nô tài ở cửa cung chờ Vân tiểu thư, Đại Lý Tự Khanh dò hỏi nô tài Vương gia đang ở đâu, chắc là có việc gấp muốn thương nghị với Vương gia.”
Sở Dực nhíu mày.
Án của Vân gia đã giao cho Đại Lý Tự điều tra, hẳn đã tra được chuyện gì rồi.
Hắn dừng bước: “Cúc mùa thu của phụ hoàng đành chờ lần sau vậy, Vân tiểu thư, ta đi trước.”
Vân Sơ gật đầu: “Vương gia chớ chậm trễ chính sự, mau đi đi.”
Sở Dực xoay người đi đến Ngự Thư Phòng, hẳn là Đại Lý Tự Khanh đã đến Ngự Thư Phòng rồi.
Chỉ cần vòng qua bức tường này là sẽ đến cửa Ngự Thư Phòng, Sở Dực đột nhiên khựng lại: “Không đúng.”
Trình Tự theo sau hắn cũng dừng lại: “Vương gia, làm sao vậy?”
Sở Dực nhanh chóng xoay người: “Tiểu thái giám kia có vấn đề.”
Hắn trực tiếp dùng khinh công đuổi theo.
Trình Tự không hiểu ra làm sao.
Tiểu thái giám kia có vấn đề chỗ nào, sao hắn không nhìn ra vậy?
Bạn cần đăng nhập để bình luận