Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 311 -

Vân Sơ đỡ trán.
Nàng làm ba mặt dây giống nhau như đúc, nếu cũng làm cho Bình Tây Vương thì còn ra thể thống gì?
Nhưng cũng khó giải thích chuyện này rõ ràng cho một hài tử mới bốn tuổi.
Nàng lấy ra một chiếc tay nải khác, cười nói: “Phần ngọc còn dư lại ta mang đi làm cho Trường Sinh một bộ trang sức, làm cho con một cái tua rua ngọc nữa.”
“Oa, con thích lắm.” Sở Hoằng Du vô cùng hưng phấn, hoàn toàn không nhớ tới phụ vương nữa, vui sướng hài lòng nói: “Con sẽ treo tua rua này lên bội kiếm mà hoàng tổ phụ cho con, chắc chắn sẽ rất đẹp.”
Tiểu cô nương cầm trang sức, quơ chân múa tay.
Vân Sơ ôn nhu nói: “Trường Sinh, ta đeo lên cho con nhé.”
Đây là một bộ trang sức cài tóc vàng trổ hoa nạm ngọc, thích hợp cho nữ tử vừa cập kê, tiểu cô nương còn nhỏ, Vân Sơ cũng chỉ cài cho con bé hai chiếc trâm hoa.
Sở Hoằng Du vỗ tay nói: “Đẹp, muội muội thật xinh đẹp.”
Đỗ Lăng nhìn nhìn, mở miệng nói: “Sơ Sơ, ta nhớ lúc trước ngươi cập kê cũng từng đeo một bộ trang sức hoa vàng nạm ngọc thế này, nhìn bộ dáng của tiểu quận chúa lúc này lại có nét giống ngươi... Đặc biệt là đôi mắt của tiểu quận chúa, giống, thật sự quá giống, cứ như từ một khuôn đúc ra... Không được không được, ta càng nhìn càng thấy Sơ Sơ ngươi giống tiểu quận chúa, mũi, miệng, gương mặt...”
Vân Sơ khựng lại.
Nương nàng và đại tẩu cũng từng nói nàng và Trường Sinh trông rất giống nhau.
Bây giờ Đỗ Lăng cũng nói như vậy.
Trước đó không lâu, nàng ở suối nước nóng rồi ăn nhầm nấm dại dẫn tới hôn mê, Bình Tây Vương cũng nói lúc nhỏ Trường Sinh cũng từng xảy ra chuyện vì nấm dại.
Ngày tuyết bốn năm trước, nàng hạ sinh một đôi nhi nữ.
Cũng cùng năm đó, Bình Tây Vương lại thêm một đôi nhi nữ.
Một ý niệm hoang đường nảy ra trong đầu Vân Sơ.
Có thể sao?
Quá vớ vẩn...
Tay nàng mất khống chế run lên.
Nàng nhắm mắt, hít thở thật sâu nhưng lại không thể nào giữ vững hô hấp.
“Vân di, ngài làm sao vậy, không thoải mái sao?”
Sở Hoằng Du vô cùng lo lắng.
Nàng mở mắt, thấy trong đôi mắt to của hài tử đều là hình bóng của nàng, cứ như trong thế giới của thằng bé chỉ có nàng...
Nàng cố gắng tươi cười nói: “Ta nghe phụ vương các con nói con và Trường Sinh sinh vào mùa đông, các con sinh vào ngày nào, mau nói cho ta biết, ta sẽ chuẩn bị lễ vật cho các con.”
“Con không biết.” Sở Hoằng Du chớp mắt: “Con không cần lễ vật, con chỉ muốn hôm đó Vân di ở cùng con.”
Vân Sơ nhìn nó: “Vậy lúc tới nơi con đi hỏi phụ vương con xem sinh thần của các con là ngày nào, được không?”
Sở Hoằng Du dùng sức gật đầu.
Bây giờ là mùa thu, chờ đến thời điểm lạnh nhất của mùa đông sẽ là sinh thần năm tuổi của nó và Trường Sinh, có mẫu thân bên cạnh, sinh thần lần này sẽ vô cùng đặc biệt.
Hai đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, ngồi xe ngựa một lúc là chìm vào giấc ngủ.
Một đứa dựa vào người Vân Sơ, một đứa dựa vào người Đỗ Lăng.
Đỗ Lăng nhỏ giọng nói: “Sơ Sơ, ngươi và phủ Bình Tây Vương thân cận như vậy, đây là lựa chọn của Vân gia sao?”
Vân Sơ nói: “Ta là nữ nhi đã xuất giá, hành vi của ta không thể đại diện cho Vân gia.”
“Nhưng Hoàng Hậu sẽ cho là như vậy sao?” Đỗ Lăng mở miệng: “Tiểu thế tử vào cung thỉnh cầu Hoàng Hậu hạ ý chỉ mời ngươi đồng hành, hai đứa nhỏ còn trèo lên xe ngựa của ngươi, chuyện này hẳn không thể qua mắt Hoàng Hậu nương nương, Hoàng Hậu chắc chắn sẽ cho rằng Vân gia đã lên thuyền của Bình Tây Vương.”
Vân Sơ nhìn nàng ấy nói: “Vậy Đỗ gia, Kỷ gia đã lên chiếc thuyền nào?”
Đỗ Lăng thở dài: “Hai nhà Đỗ Kỷ không muốn dính tới cuộc chiến đoạt đích, nhưng dù có từ chối ai thì đối phương cũng cho rằng bọn ta đã hướng về người khác, vô tình đắc tội tất cả hoàng tử, ý của cha ta là sẽ trung thành với Thái Tử mà Hoàng Thượng lựa chọn, ai là Thái Tử thì Kỷ gia cùng Đỗ gia sẽ vây quanh người đó.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận