Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 409 -

Chạng vạng hoàng hôn chiếu vào phòng khách.
Ánh sáng màu cam rọi lên mặt Sở Dực, khiến người nam nhân này trông càng dịu dàng hơn.
Vân Sơ cũng không ngờ bản thân lại dứt khoát nói ra câu nói đó.
Nàng chỉ nghĩ nàng phải giáp mặt làm rõ ràng.
Có một số việc, có lẽ nói ra rồi sẽ tốt hơn.
Nàng không cần phải tính kế để khiến bọn nhỏ quay lại bên cạnh nàng.
Chỉ cần nàng và hắn nhất trí ở một phương diện nào đó, mẫu tử bọn họ cũng có thể đoàn tụ không phải sao?
Điều khiến nàng cảm thấy ngoài ý muốn chính là Sở Dực lại cười khổ: “Nếu ta nói ta chưa từng gặp qua mẫu thân thân sinh của bọn nhỏ, ngươi có tin không?”
Đây là chuyện khiến hắn bất an nhất trong đời.
Không thể nào tiêu tan, không thể nào tự hóa giải.
Đối mặt với Vân Sơ, hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Năm năm trước hắn đã hủy hoại cả đời của một nữ tử.
Hắn như vậy, xứng với Vân Sơ sao?
“Ngươi, ngươi chưa từng gặp mẫu thân của bọn nhỏ?” Vân Sơ kinh ngạc, chẳng lẽ mọi chuyện lại như lời đại tẩu nói sao, Bình Tây Vương không biết gì cả sao?
Nàng hít một ngụm không khí lạnh của trời thu: “Vậy sao ngươi nói với bọn nhỏ mẫu thân của chúng đã chết?”
Sở Dực biết bản thân phải đối mặt với chuyện này.
Hắn gian nan mở miệng: “Hôm ngươi thành thân, ta đến Vân gia tham gia hỉ yến của ngươi, không cẩn thận trúng chiêu, bị người ta hạ loại thuốc không sạch sẽ, té xỉu trước cửa phủ Tuyên Võ hầu, Trình Tự gấp gáp tìm một thị nữ của phủ Tuyên Võ đến giải thuốc cho ta...”
Nói ra những lời này càng khiến hắn khó đối mặt với nữ tử trước mắt.
Hắn là một kẻ đê tiện vô sỉ, đang chờ đợi phán xét.
Nội tâm Vân Sơ chấn động.
Thì ra sự thật là thế này.
Chân tướng năm năm trước lại là như thế này.
Nàng bị tính kế.
Hắn cũng bị tính kế.
Uất ức trong lồng ngực Vân Sơ chậm rãi tiêu tán.
Nàng hỏi: “Năm đó là ai tính kế ngươi?”
Trong mắt Sở Dực lập tức lộ ra sát khí: “Bạch gia.”
Vân Sơ biết Bạch gia ở kinh thành.
Năm năm trước, sau ngày nàng gả vào Tạ gia đã nghe nói Bạch đại tiểu thư mắc bệnh lạ, sau đó Bạch phu nhân cũng ngã bệnh, Bạch đại nhân cũng bệnh không dậy nổi.
Về sau lại nghe nói Bạch tiểu thư bị gả tới phương Nam xa xôi, Bạch phu nhân lấy nước mắt rửa mặt rời chết bệnh, Bạch đại nhân làm việc liên tiếp phạm lỗi bị cách chức...
Bạch gia Nhị phẩm cứ như vậy biến mất ở kinh thành.
Cũng giống như nàng, hủy diện phủ Tuyên Võ hầu tính kế nàng, toàn bộ Tạ gia cũng lụn bại.
“Vương gia biết tại sao ta lại thẩm vấn Tuyên Võ hầu không?” Vân Sơ chậm rãi hỏi.
Sở Dực mơ hồ biết một ít.
Tuyên Võ hầu nuôi hai ngoại thất ở bên ngoài, trong đó có một người tên Sơ Nương, dung mạo trông giống Vân Sơ như đúc.
Chỉ cần gặp ngoại thất kia là có thể đoán ra tâm tư của Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng đối với Vân Sơ.
Đào vong trên đường lưu đày, khi hồi kinh, chuyện đầu tiên hắn ta làm là lẻn vào Tạ gia tìm Vân Sơ.
Bởi vậy có thể thấy được chấp niệm của người này.
Chắc chắn là hắn ta còn ở trong tối làm ra chuyện gì ghê tởm nên Vân Sơ mới đi thẩm vấn hắn ta.
Chuyện này có liên quan tới trong sạch của một nữ tử nên hắn không cố ý cho người đi tra.
Hắn không ngờ Vân Sơ lại chủ động nhắc tới chuyện này.
“Chi bằng Vương gia cũng thẩm vấn Tuyên Võ hầu một lần đi.” Vân Sơ lộ vẻ châm biếm: “Từng lời hắn ta nói đều là dối trá, Vương gia phải cẩn thận.”
Lúc Sở Dực đi thẩm vấn, nàng phải nghĩ kỹ xem nên thương lượng chuyện hai đứa nhỏ với Sở Dực thế nào.
Sở Dực nhíu mày.
Chẳng lẽ...
Trước đây hắn cũng từng hoài nghi, nhưng hắn lại thấy quá khó tin nên không nghĩ nhiều nữa.
Bây giờ xem ra mọi chuyện đều có khả năng.
Trong lòng hắn mừng rỡ như điên.
“Vương gia, có chuyện rồi!” Trình Tự đột nhiên vọt vào: “Phương tứ tiểu thư thắt cổ, toàn bộ hoàng cung đều kinh động, Vương gia mau đi xem đi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận