Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 645 -

Sở Dực cảm thấy nhi tử thật sự đã hiểu chuyện.
Từ ngày hắn cưới Vân Sơ về, Du ca nhi càng ngày càng hiếu học, thân thể Trường Sinh cũng càng ngày càng tốt lên, bản thân hắn cũng sống có ý nghĩa hơn.
Hắn quả thực không dám tưởng tượng nếu không có Vân Sơ thì phủ Bình Tây Vương sẽ trở nên đáng buồn như thế nào.
Người một nhà đang nói chuyện thì bỗng nhiên phát hiện có một bóng người đang tới gần.
Thu Đồng đứng phía sau Vân Sơ nhanh chóng bước lên, duỗi tay bắt lấy người kia, người nọ bị đè lại, miệng phát ra những âm thanh ngắt quãng.
“Buông ra... Buông ta ra!”
Nghe tiếng thì có vẻ đây là một nữ tử.
Vân Sơ che chở hài tử, nhướng mắt nhìn sang.
Nữ tử kia ăn mặc dơ bẩn, đầu bù tóc rối, vô cùng chật vật.
Bị người ta giữ lại, nữ tử giãy dụa kịch liệt, hai tay không ngừng nắm tóc của mình, cảm xúc kích động, nhìn qua có vẻ là một người điên.
“Bái kiến Bình Tây Vương và Vương phi, bà ấy là bà điên trong thôn trang của bọn ta!” Một đám bà tử chạy tới xin lỗi Sở Dực và Vân Sơ: “Chúng tiểu nhân nhất thời sơ sẩy để bà ấy chạy ra ngoài quấy nhiễu quý nhân, bọn ta tới nhận lỗi với mọi người, vừa lúc thôn trang vừa vớt được rất nhiều cá, để bọn ta mang tới cho Vương gia Vương phi dùng thử.”
Đám bà tử đưa bà điên kia đi.
Trang chủ thôn trang của Sở Dực khoan thai tới muộn, mồ hôi đầy đầu giải thích: “Thôn trang bên kia sườn núi là sản nghiệp của phủ Quốc công, ở đó có một bà điên, nhiều năm như vậy chưa bao giờ chạy ra ngoài nên lão nô mới sơ suất, suýt nữa đã khiến chủ tử bị thương, xin Vương gia giáng tội!”
“Phủ Quốc công?” Vân Sơ như nghĩ tới điều gì đó.
Nàng từng xem qua tư liệu của phủ Quốc công, tất cả những đứa con vợ lẽ kia đều xảy ra chuyện, thứ nữ đều gả chồng liên hôn, vậy bà điên này là ai?
Đám bà tử chạy đi tìm người lúc nãy trông rất khẩn trương, rõ ràng là rất để tâm tới bà điên này, nhưng bà điên toàn thân dơ bẩn, chắc chắn ngày thường không được ai hầu hạ.
Chuyện này thật mâu thuẫn.
Nàng bảo trang chủ cẩn thận nói lại tình hình bên đó.
“Chắc là khoảng hai mươi ba mươi năm trước, bà điên đó đã được đưa tới thôn trang sau núi dưỡng bệnh.” Trang chủ cũng không biết nhiều lắm: “Lão nô cũng không rõ thân phận cụ thể của bà ấy là gì, nhưng lão nô từng nhìn thấy Quốc công phu nhân đích thân đưa ngự y đến thôn trang khám bệnh cho bà điên đó.”
Sở Dực nắn vuốt ngón tay: “Cho người đến thôn trang kia hỏi thăm một chút.”
Trang chủ gật đầu đi làm việc.
“Sơ nhi, nàng nghĩ thế nào?” Sở Dực quay đầu hỏi.
Vân Sơ nhướng mắt: “Có lẽ là người Quốc công phu nhân muốn giám sát, không chừng đây chính là điểm đột phá.”
Quốc công phu nhân có đương kim hoàng thượng che chở, hành sự không thèm kiêng kị, nàng không thể khiến bản thân rơi vào thế bị động.
Có một vài lúc nàng phải chủ động xuất kích.
Nàng chậm rãi nói: “Nhân lúc trời đêm mang bà điên kia đi, xem phản ứng của phủ Quốc công ra sao.”
Sở Dực gật đầu gọi Trình Tự tới.
Ban đêm, bên ngoài bỗng nhiên bừng lên ánh lửa, là đám bà tử của thôn trang bên kia đến thôn trang nhà bọn họ tìm người.
Vân Sơ đã xác định thân phận của bà điên này rất khó lường.
Nếu không thì tại sao đám hạ nhân thấp kém đó lại dám tới thôn trang của Bình Tây Vương tìm người vào lúc nửa đêm?
Vân Sơ ôn hòa cười nói với bà tử đi đầu: “Trời tối thế này, hẳn là bà ấy không đi được xa, ta cho người đi tìm chung với các ngươi.”
“Đa tạ Vương phi, đa tạ!”
Đám bà tử ngàn ân vạn tạ.
Đợi bọn họ đi rồi, Vân Sơ và Sở Dực mới vào mật thất trong thôn trang, nhìn thấy bà điên đang bị trói trên ghế.
Miệng bà ấy còn bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ú ớ.
“Bà đừng sợ, ta sẽ không tổn thương bà.” Vân Sơ ôn nhu mở miệng: “Ta giúp bà lấy miếng vải ra, bà đừng la lên được không ?”
Bà ấy dường như không hiểu lời nàng nói, vẫn điên cuồng giãy dụa.
Vân Sơ cho người đốt một chút hương tĩnh tâm rồi ngồi đó với bà điên, mãi đến khi bà ấy bình tĩnh lại nàng mới duỗi tay lấy miếng vải ra.
“Buông ta ra...”
Bà điên vừa mở miệng đã thốt ra những lời này.
Vân Sơ ôn nhu hỏi: “Bà từ thôn trang bên kia chạy tới đây là muốn tìm gì sao, ta cho người đi với bà?”
Ánh mắt bà điên hiện ra vẻ mông lung: “Đi đâu... nơi nào, tìm Nhị Lang, đúng rồi, Nhị Lang ở đâu, ngươi dẫn ta đi tìm Nhị Lang!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận