Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 613 -

Ngõ nhỏ chật hẹp.
Tạ Thế Doãn đang đứng đó, đối diện nó là bốn hài tử cũng trạc tuổi.
Nó một thân lam lũ mà bốn hài tử kia lại là y phục chỉnh tề.
Nó toàn thân dơ bẩn mà bốn đứa trẻ kia lại ngăn nắp sạch sẽ.
Bốn đôi mắt nhìn nó chằm chằm khiến nó không biết giấu mặt vào đâu.
Thính Tuyết chắn trước người bốn hài tử, mở miệng nói: “Tạ tam thiếu gia, sao ngươi lại ở đây?”
Tạ Thế Doãn cúi đầu: “Ta đi ngay đây.”
Hai tháng này nó luôn làm những chuyện đối nghịch với Tạ Thế An nên Tạ Thế An đã cắt hết chi phí sinh hoạt của nó, không được tổ mẫu chăm sóc, nó thật chẳng khác gì một tên ăn mày.
Nó biết chỉ cần bản thân nhận lỗi với Tạ Thế An thì Tạ Thế An sẽ không đối xử với nó như vậy nữa, nhưng nó không làm được.
Thân mẫu của nó bị Tạ Thế An hại chết, nó không thể nào chung sống hòa bình với Tạ Thế An.
Nó chỉ mong có một ngày có thể đích thân giết chết Tạ Thế An.
Nó còn quá nhỏ, nó chỉ mới năm tuổi thôi, nó cần có thời gian để trưởng thành.
Nhưng nó đã sắp chết đói rồi.
Tạ Thế Doãn xoay người muốn rời khỏi ngõ nhỏ.
“Ngươi chờ một chút.”
Một âm thanh mềm mại vang lên phía sau lưng.
Thanh âm này cũng không lớn nhưng nó vẫn nghe được, nó lập tức dừng chân, quay người lại, lập tức nhìn thấy một nữ hài từ sau lưng Thính Tuyết bước ra.
Tiểu cô nương đó chính là Sở Trường Sinh.
Con bé lấy rổ điểm tâm trong tay Từ Thích rồi cất bước đi về phía Tạ Thế Doãn.
Thính Tuyết lập tức bước lên nắm lấy cổ tay của tiểu cô nương.
Tuy rằng Tạ Thế Doãn không có tính sát thương nhưng người Tạ gia ai nấy đều ích kỷ âm u từ tận xương tủy, nàng ấy không thể để xảy ra bất kỳ sự cố nào.
Sở Trường Sinh đi tới trước mặt Tạ Thế Doãn, đưa chiếc rổ trong tay cho nó: “Cho ngươi, ăn.”
Tạ Thế Doãn không thể tin được: “Cho ta?”
Tiểu cô nương dùng sức gật đầu: “Ăn, sẽ không đói bụng nữa.”
Tạ Thế Doãn nhớ tới thật lâu trước kia, cũng là tiểu cô nương này ghé vào lòng ngực mẫu thân, cho nó một khối điểm tâm.
Nó vươn đôi tay dơ bẩn nhận lấy chiếc rổ, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ.”
“Trường Sinh...”
Âm thanh của Vân Sơ bỗng nhiên truyền đến.
Thân thể Tạ Thế Doãn run lên, nó nắm chặt chiếc rổ xoay người bỏ chạy.
Lúc Vân Sơ tới nơi thì chỉ thấy bóng dáng của Tạ Thế Doãn đã biến mất ở chỗ rẽ.
“Nương, hắn rất đáng thương.” Sở Trường Sinh có chút hụt hẫng nói.
Sở Hoằng Du ra vẻ lạnh nhạt: “Tạ gia chẳng có ai tốt đẹp, mẫu thân đã gả cho phụ vương mà hắn còn tới dây dưa!”
Vân Sơ bế tiểu nữ nhi lên: “Mỗi người sống trên đường đều có con đường phải đi, con thương hại bọn họ cũng sẽ không giúp được gì cho bọn họ cả.”
Cứ cách hai ba ngày là Cam Lai sẽ tới bẩm báo tin tức của Tạ gia một lần.
Hiện giờ Tạ Thế An là phụ tá của phủ Cung Hi Vương, có thể kiếm một chút bạc, có quyền nói chuyện ở Tạ gia, hắn ta nói cắt đứt chi phí sinh hoạt của Tạ Thế Doãn nên Nguyên thị cũng không dám quản.
Thân tổ mẫu như Nguyên thị còn có thể mặc kệ Tạ Thế Doãn, một người ngoài không có quan hệ huyết thống như nàng có thể làm được gì?
Khi nàng nói những lời này, Từ Thích không nhịn được quay sang nhìn nàng một cái.
Nhờ gặp được Vương phi ở cô nhi viện mà nó mới có mẫu thân, có một mái ấm như bây giờ.
Vương phi rõ ràng là một người lương thiện nhưng tại sao bây giờ lại nói ra những lời lạnh lùng như vậy.
Cũng không biết Tạ Thế Doãn này đã làm gì mà lại khiến Vương phi không thèm thương hại.
Từ lúc rời khỏi nhà Giang di nương, tâm trạng của Sở Trường Sinh vẫn có chút u uất.
Vân Sơ ôm con bé nói: “Hoàng nãi nãi đã sắp xếp cho con mấy tiểu cung nữ, ngày mai nương cùng con vào cung chọn người được không?”
Con cháu hoàng thất từ bé luôn có bằng hữu trạc tuổi chơi cùng, cùng nhau trưởng thành, sau này chính là tâm phúc trung thành nhất.
Sở Trường Sinh lắc đầu: “Con chỉ thích Nhàn.”
“Nhàn tỷ nhi là bằng hữu của con, còn đây là đi chọn người hầu hạ con.” Vân Sơ nựng mặt con bé: “Chẳng lẽ con muốn Nhàn tỷ nhi giúp con rửa mặt thay xiêm y sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận