Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 627 -

Ba hài tử chơi đùa ngoài sân, Vân Sơ ngồi ở đằng xa nhìn qua đó.
Nàng nghĩ đến đời trước Tạ Thế Doãn quay sang cắn ngược nàng phần lớn đều là do Thính Vũ, hiện giờ Thính Vũ đã chết, Tạ Thế Doãn vẫn sẽ hành động giống đời trước sao?
Mấy hài tử chơi đùa vui vẻ, rất nhanh đã đến giờ cơm trưa.
Vân Sơ cho Trường tự chiêu đãi hai vị bằng hữu, chỉ để lại vài hạ nhân hầu hạ bên cạnh.
Nàng ngồi trong noãn các cách vách, thỉnh thoảng sẽ nghe được tiếng nói chuyện của thấy Trường Sinh, tiểu cô nương rụt rè nhút nhát khi trước ở trước mặt hai vị bằng hữu cũng nhát gan không kém này đã dần dần trở nên hoạt bát.
Dù Tạ Thế Doãn ôm suy nghĩ gì thì ít nhất lúc này Trường Sinh đang dần khá lên không phải sao?
Chờ bọn nhỏ dùng cơm xong thì Vân Sơ mới bước vào thiên thính.
Thấy nàng đi vào thì Tạ Nhàn đang nói chuyện lập tức yên lặng, Tạ Thế Doãn cũng đứng thẳng người, đồng loạt hô một tiếng Vương phi.
“Sắc trời không còn sớm, ta cho người đưa các ngươi về nhà.” Vân Sơ tươi cười cầm lấy hai hầu bao nhỏ trong tay nha hoàn đưa cho hai đứa nhỏ: “Nhàn tỷ nhi, Doãn ca nhi, cầm đi.”
Tạ Thế Doãn theo bản năng muốn nhận lấy.
Nó thật sự thiếu bạc, chiếc trâm bạc duy nhất cũng đã đưa cho mẫu thân, bây giờ nó không còn lại gì cả.
Nó đang muốn duỗi tay thì lại nghe Tạ Nhàn nói: “Không, không cần đâu Vương phi, con không thể nhận.”
Tạ Thế Doãn lập tức buông tay: “Vương phi, con cũng không thể nhận.”
Vân Sơ kéo tay hai đứa nhỏ, đặt hầu bao vào tay bọn nó: “Cũng chẳng bao nhiêu, cầm lấy đi mua kẹo ăn.”
Tạ Nhàn suy nghĩ một hồi rồi mở miệng nói: “Ngày mai con mang bánh đậu xanh nương làm tới cho Vương phi nếm thử.”
Lúc này con bé mới dám nhận lấy hầu bao.
Tạ Thế Doãn mím môi thành một đường thẳng tắp.
Nó cúi đầu: “Con không nhận, con không thích ăn kẹo, đa tạ Vương phi.”
“Không thích kẹo thì dùng mua điểm tâm.” Sở Trường Sinh hồn nhiên cười: “Doãn, mau nhận lấy đi.”
Con bé cầm hầu bao nhét vào lòng Tạ Thế Doãn.
“Cảm tạ...”
Âm thanh của Tạ Thế Doãn có chút khô khốc.
Sao nó lại không thích kẹo chứ, nó chỉ là sợ kẹo quá ngọt sẽ khiến bản thân càng cảm thấy cay đắng.
Vân Sơ sắp xếp xe ngựa đưa hai đứa nhỏ về nhà.
Tạ Nhàn ngày nào cũng đi tới đi lui như vậy nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì.
Tạ Thế Doãn lại ở trong xe ngựa đứng ngồi không yên, xe ngựa vừa ra khỏi ngõ nhỏ sau vương phủ thì nó đã bảo xa phu dừng xe, nó nhảy xuống xe tự mình về nhà.
Nó sợ bị Tạ Thế An phát hiện ra xe ngựa thì sẽ ép hỏi nó đã đi đâu.
Lúc nó về tới cửa nhà thì sắc trời đã hoàn toàn tối mịt, cửa lớn Tạ gia trước kia có đèn lồng chiếu sáng nhưng bây giờ chỉ còn lại một màu đen kịt.
Nó đẩy cửa đi vào, tiền viện không có ai, chỗ nào cũng tối đen, nó nương theo ánh trăng trở về viện tử của mình, nó mở hầu bao kia ra, bên trong là mấy hạt đậu vàng, giá trị nhiều hơn chiếc trâm bạc nó đưa cho Vân Sơ một chút, tới vương phủ chuyến này nó cũng không thiệt thòi.
Nó nhớ tới khi ban sáng Tạ Nhàn và tiểu quận chúa ở bên nhau, hai người bọn họ có nhắc tới chuyện đọc sách.
Lúc trước nó cũng được đi học nhưng chỉ học được một thời gian thì trong nhà xảy ra biến cố, đã sớm quên hết những thứ từng học được.
Nếu muốn gắn bó với tiểu quận chúa thì nó phải tiếp tục việc đọc sách này.
Ngay sau đó, nó nhớ tới việc vì muốn trả thù Tạ Thế An nên đã thiêu rụi thư phòng của phụ thân.
Bây giờ bản thân nó muốn đọc sách nhưng lại không thể tìm thấy một quyển sách nào.
Tạ Thế Doãn cất bạc cẩn thận rồi ra khỏi phòng, vừa đi đến tiền viện thì đụng phải Nguyên thị đang dỗ dành Tạ Thế Khang.
“Doãn ca nhi, cả ngày nay con làm gì?” Nguyên thị lải nhải nói: “Mấy ngày nay con đói gầy tới mức này, con mau nhận sai với đại ca đi, sau đó tổ mẫu sẽ cho người mang thức ăn đến cho con...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận