Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 576 -

Rời khỏi vương phủ, Giang di nương đi ngang qua cửa hàng bán đồ thêu, nhờ đại thẩm quen biết chăm sóc hài tử, dặn dò Từ Thích vài câu rồi một mình đi tới Tạ gia.
Nguyên thị đang ôm Tạ Thế Khang đút cháo bột hồ cho nó, nghe thấy tiếng đập cửa thì vội vàng bước ra mở, nhìn thấy Giang di nương, bà ta vô cùng sửng sốt: “Sao ngươi lại quay về đây?”
Giang di nương rảo bước bước qua bậc cửa rồi mới nói: “Đại thiếu gia có ở nhà không?”
“Có.” Nguyên thị nói: “Nó không thoải mái, đang nghỉ ngơi trong phòng.”
“Phiền thái thái đi vào thông báo với đại thiếu gia, hắn ta xâm nhập nhà dân cướp đi của ta một trăm lượng bạc, nếu hắn ta không trả lại thì ta sẽ đi báo quan.” Giang di nương nói một hơi: “Vương phi nói đây là hành vi của cường đạo, cùng một dạng với thổ phỉ, một khi bị định tội thì sẽ bị phán lưu đày.”
“Ngươi đến phủ Bình Tây Vương?”
Thanh âm của Tạ Thế An từ xa vọng tới, sắc mặt hắn ta vô cùng âm u.
Giang di nương sợ tới vô thức lui về phía sau, nàng ấy nghĩ tới nữ nhi, biết bản thân không thể lui nên lại cố gắng bước lên trước một bước: “Vương phi nói ta nên cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi không trả bạc thì Vương phi sẽ làm chủ cho ta.”
Nguyên thị vội vàng nói: “An ca nhi, sao con lại làm chuyện như vậy, con hồ đồ quá...”
Tạ Thế An không để ý tới Nguyên thị, chỉ nhìn chằm chằm Giang di nương, lạnh lùng nói: “Ngươi còn nói gì với mẫu thân?”
Giang di nương lạnh lùng nói: “Nếu đại thiếu gia lại làm ra chuyện gì nữa thì ta sẽ đến tìm Vương phi.”
Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta lấy đi một lọ muối trong bếp của Giang di nương, Giang di nương không biết sao?”
Giang di nương không thể tin nói: “Cả một lọ muối mà ngươi cũng không để lại cho cô nhi quả phụ bọn ta, Tạ Thế An, ngươi đừng có quá đáng!”
“Là ta, là ta ngày ngày than vãn với An ca nhi là giá muối quá cao, nhà ta không mua nổi.” Nguyên thị khóc òa: “An ca nhi là trưởng tử trong nhà, vai mang gánh nặng nên mới làm ra chuyện như vậy, Giang di nương, trước nay ngươi luôn là người rộng lượng, xin ngươi đừng đi báo quan, ta còn có chút bạc phòng thân, ta thay An ca nhi trả lại cho ngươi.”
Giang di nương gật đầu: “Chỉ cần trả hết bạc thì xem như xí xóa chuyện này.”
Tạ Thế An quan sát nét mặt của Giang di nương.
Cướp bạc chỉ là động tác giả, lấy đậu đen mới là mục đích của hắn ta.
Hắn ta tối nay khiến cho Giang di nương “sợ tội tự sát”.
Không phải hắn ta nhẫn tâm mà là do Giang di nương vì tiền tài vứt bỏ Tạ gia.
Dựa vào đâu mà Tạ gia còn lún trong bùn mà Giang di nương có thể sống những ngày tháng tự tại.
Nhưng Giang di nương hoàn toàn không nhớ rõ hắn ta đã lấy đậu đen, hình như cũng không cần phải ra tay, đốm lửa này dù sao cũng chẳng lan tới chỗ hắn ta.
Nguyên thị lấy một trăm lượng bạc đưa cho Giang di nương, Giang di nương kiểm kê xong thì quay người rời đi.
Nguyên thị vỗ đùi: “Trong nhà còn dư lại chưa đến một trăm lượng bạc, miệng ăn núi lở, phải làm sao bây giờ mới tốt đây...”
Lúc này, lại có người gõ cửa, Nguyên thị có chút chấn kinh.
Tạ Thế An bước tới mở cửa, là một gia đinh, hắn ta khom lưng nói: “Tạ thiếu gia, Vương gia cho mời.”
Tạ Thế An chỉnh trang xiêm y rồi đi tới phủ Cung Hi Vương.
Lần trước hắn ta nói chuyện với Cung Hi Vương xong, Cung Hi Vương đã đồng ý cho hắn ta quy phục nhưng vẫn không sắp xếp cho hắn ta làm gì cả.
Ngày tháng trôi qua, hắn ta e là Cung Hi Vương sẽ quên mất hắn ta nên hắn ta mới chủ động xuất kích.
Lục hoàng tử chính là thành ý của hắn ta.
Sau khi hắn ta xử lý lục hoàng tử thì đã gửi một phong thư đến phủ Cung Hi Vương.
Hắn ta biết Cung Hi Vương sẽ triệu kiến hắn ta.
Tạ Thế An được đưa tới thư phòng của Cung Hi Vương.
Cung Hi Vương ném lá thư ra trước mặt hắn ta, cười lạnh nói: “Rõ ràng là ngươi có ý định trả thù, lại nói là vì bổn vương thanh trừ đối thủ, Tạ Thế An, ngươi thật là có vài phần bản lĩnh.”
Tạ Thế An cúi đầu: “Thảo dân đã bị lục hoàng tử đày đọa từ rất lâu nhưng lại không dám làm ra hành động gì, mắt thấy lục hoàng tử được phong làm Thành Vương, sẽ mau chóng cưới thê sinh hài tử, dần dần sẽ trở thành đối thủ của Vương gia nên mới giúp Vương gia diệt trừ chướng ngại vật trước, đây là thành ý thảo dân dâng cho Vương gia.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận