Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 339 -

Lúc Vân Sơ và Tần Minh Hằng đang nói chuyện thì một đội quan binh đột nhiên xong vào, Thu Đồng muốn ngăn cản nhưng người của đối phương quá đông, nàng ấy căn bản không ngăn nổi.
“Tần Minh Hằng, quả nhiên ngươi ở đây, còn không giơ tay chịu trói!”
Hai quan binh bước lên, một trái một phải túm lấy hắn ta.
Vân Sơ dùng sức rút đoản kiếm ra, vai phải của Tần Minh Hằng máu tuôn như suối.
“Tạ phu nhân, quấy rầy.”
Hai quan binh khiêm tốn nói, sau đó lại áp giải Tần Minh Hằng rời đi.
Vân Sơ đứng tại chỗ cắn chặt môi.
Nàng có thể cảm giác được sự cáu giận của Tần Minh Hằng, hắn ta hối hận vì tối hôm đó không kịp động tay động chân với nàng.
Hắn ta nói thật, tối hôm đó còn có một người khác.
Có thể cướp nàng từ tay Tuyên Võ hầu, còn khiến Tuyên Võ hầu không thể không kiêng dè, là ai chứ?
Trong đầu Vân Sơ hiện ra rất nhiều người nhưng lại không thể xác định được.
Tần Minh Hằng bỏ trốn trên đường lưu đây, phạm vào tử tội, có lẽ đêm nay sẽ bị đánh chết.
Tần Minh Hằng chết rồi thì nàng sẽ không thể nào biết được sự thật của đêm hôm đó nữa.
Đời trước của nàng quá mơ hồ, đời này nàng phải sống thật rõ ràng.
Vân Sơ khoác một chiếc áo choàng sẫm màu, nâng chân bước ra ngoài, Thu Đồng đuổi theo: “Phu nhân muốn đi đâu, ngoài cửa đều là quan binh, không thể đi ra bằng cửa chính.”
Vân Sơ đang muốn nói chuyện thì lại thấy một người đang ngồi dưới tán đại thụ ở trong sân.
Cái cây này được trồng sát tường viện, xung quanh đã mọc rất nhiều cỏ, hơn nữa còn không có đèn, vừa nhìn quả thật là không nhìn rõ người đang ngồi đó là ai.
Nàng bước về phía trước hai bước, lúc này mới nhìn ra đó là Tạ Cảnh Ngọc.
Mặt nàng trầm xuống: “Sao ngươi lại ở đây?”
Tạ Cảnh Ngọc ngồi trong bóng tối, hắn ta ngẩng đầu, mặt mày âm u, phát ra âm thanh nghẹn ứ: “Ta đã tới từ sớm... Lúc quan binh tới Tạ phủ điều tra thì ta đã tới, ta lo lắng đào phạm chạy tới Sanh Cư, lo lắng ngươi bị đả thương...”
Tứ chi của hắn ta chỉ còn có đùi phải là có thể miễn cưỡng dùng sức, đường tới đây không xa nhưng với hắn ta mà nói lại vô cùng gian nan.
Bên ngoài có rất nhiều quan binh truy lùng đào phạm, sau khi hắn ta biết đào phạm là Tuyên Võ hầu Tần Minh Hằng thì đã lập tức chạy tới đây
Hắn ta rất hiểu tâm tư của Tần Minh Hằng, hắn ta sợ nàng xảy ra chuyện...
Nhưng lúc hắn ta tới đây, hắn ta lại nghe nói nàng đang trò chuyện với đào phạm Tần Minh Hằng.
Tạ Cảnh Ngọc nhìn Vân Sơ: “Nàng biết từ khi nào?”
Vân Sơ phất phất tay.
Thu Đồng cùng Thính Tuyết đưa tất cả hạ nhân lui ra ngoài.
Cả Sanh Cư to như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ.
Đã là mùa thu, dù ban ngày khô nóng thế nào thì ban đêm cũng có gió thổi se se lạnh.
Vân Sơ nhếch môi: “Khi nào thì biết người đêm đại hôn đã bị tráo đổi hay là khi nào thì biết hai đứa nhỏ bị ngươi vứt bỏ, hay là biết khi bị ngươi vứt bỏ, hai đứa nhỏ vẫn còn hơi thở?”
Tạ Cảnh Ngọc cảm giác trong lòng oanh động, cứ như có thứ gì đó vừa vỡ nát.
Thì ra nàng đã sớm biết tất cả mọi chuyện...
Tất cả những chuyện xảy ra trong thời gian này lần lượt hiện về.
Hắn ta khàn giọng mở miệng: “Chuyện của Hà gia bị đưa ra ánh sáng cũng là do ngươi bày mưu đúng không, ngươi đã suy tính chuyện này từ rất lâu đúng không?”
“Không chỉ có một việc này.” Vân Sơ cười càng sâu: “Tạ gia các ngươi đi tới bước đường này, có thể nói chuyện nào cũng có ta quạt gió thêm củi, chuyện của Tạ Thế Duy, cái chết của Hạ thị và lão thái thái, Tạ Thế An bị bắt giam, còn có cái chết của ngươi, Tạ Cảnh Ngọc, đều có liên quan tới ta.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận