Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 444 -

Những lời đồn đãi trong kinh thành nhanh chóng truyền đi, đương nhiên cũng tới tai người Vân gia.
“Trên đời này làm gì có phụ mẫu nào lay chuyển được nhi nữ, sớm muộn gì Ân tần cũng mềm lòng, hơn nữa còn sẽ đi khuyên bảo Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng tứ hôn.” Lâm thị thở dài: “Chờ nữ tử này vào cửa, Du ca nhi cùng Trường Sinh còn có ngày lành sao, hài tử đáng thương...”
Vân Trạch trầm mặc: “Có kế mẫu hẳn sẽ có kế phụ, dù bây giờ Bình Tây Vương để ý tới hai đứa nhỏ thế nào thì khi hắn đã có nhi tử của hắn và người trong lòng, Du ca nhi và Trường Sinh sẽ... Phải mau nghĩ cách danh chính ngôn thuận đưa hai đứa nhỏ về Vân gia nuôi dưỡng.”
Người một nhà đang nói chuyện thì hạ nhân tới báo: “Phu nhân, Bình Tây Vương cầu kiến.”
Lâm thị lập tức đứng lên: “Mới sáng sớm hắn đã gây chuyện lớn như vậy, bây giờ tới Vân gia làm chi?”
Sở Dực ở tiền viện đợi hơn một khắc thì Lâm thị cùng Vân Trạch mới đến.
Hắn lấy một tờ thiếp mời từ trong tay áo đưa qua.
Khi nhìn thấy thiếp mời này, Lâm thị đột nhiên hoảng sợ, bà ấy đã cho rằng đây là hỉ thiếp.
Nhưng lại nghĩ Bình Tây Vương và Ân tần mới tranh cãi, làm hôn sự ngay lúc này chẳng khác nào là không đặt hoàng gia vào trong mắt, hắn không có gan làm như vậy.
Sở Dực nở một nụ cười nhạt: “Ta và hài tử chính thức dọn tới ngõ Ngọc Lâm, đang chuẩn bị yến hội, mời Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân gia tiểu thiếu gia đến uống một ly rượu nhạt.”
Vân Trạch sửng sốt: “Ngõ Ngọc Lâm?”
“Đúng là ngõ Ngọc Lâm nằm phía sau Vân phủg.” Sở Dực làm động tác: “Xe ngựa đã có, mời.”
Lâm thị khẽ nhíu mày.
Sáng nay Bình Tây Vương mới vừa dọn khỏi vương phủ, đến chiều đã mời tiệc rượu, cái này có phải hơi...
Liễu Thiên Thiên đỡ tay nha hoàn bước lên trước, cười nói: “Cả gan hỏi một câu, tiệc dời nhà của Vương gia mời bao nhiêu nhà?”
Sở Dực biết đây là một người thông minh, bèn nói: “Chỉ một mình Vân phủ.”
Liễu Thiên Thiên cười: “Mẫu thân, phu quân, gọi cả Giang ca nhi, chúng ta đi dự tiệc đi.”
Leo lên xe ngựa Sở Dực an bài, Lâm thị lót đệm sau lưng nhi tức rồi nhẹ giọng nói: “Tại sao chỉ mời Vân gia?”
“Mẫu thân, Bình Tây Vương đối với Sơ nhi, hẳn là...” Liễu Thiên Thiên cũng không dám nói huỵch toẹt: “Tóm lại, Bình Tây Vương hẳn không phải là loại người hoang đường như chúng ta nghĩ.”
Lâm thị đầy bụng tâm tư.
Lúc thì nghĩ gặp được bọn nhỏ thì phải làm gì.
Rồi lại nghĩ người trong lòng Bình Tây Vương là nữ tử thế nào.
Lại nghĩ Sơ nhi nhìn nhận chuyện này thế nào...
Vốn dĩ nơi đó cũng không xa, bà ấy còn chưa nghĩ xong thì xe ngựa đã tới nơi.
Lâm thị khó mà tin được: “Đây không phải là thành hàng xóm của Sơ nhi sao?”
Trình tổng quản mau chóng ra đón: “Vân phu nhân, Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, Vân tiểu thiếu gia, mời vào trong.”
Lâm thị bước vào, liếc mắt một cái đã thấy Vân Sơ, còn có hai đứa nhỏ đang vây quanh nàng.
“Nương, đại ca, đại tẩu.” Vân Sơ ngẩng đầu cười nói: “Lẩu đã nấu xong rồi, mau ngồi đi.”
Lâm thị ngó trái ngó phải, cũng không thấy ở đây có nữ tử nào khác, ngược lại Sơ nhi của bà ấy lại giống như một nữ chủ nhân, sắp xếp cho bọn nhỏ...
Sở Dực đứng bên cạnh chiếc bàn, đích thân bỏ nguyên liệu vào nồi, gắp đồ ăn cho đôi nhi nữ và Giang ca nhi, không hề bày ra dáng vẻ Bình Tây Vương...
Lâm thị kiềm chế tâm tư, nhìn về phía hai đứa nhỏ, ôn nhu kêu: “Du ca nhi, Trường Sinh.”
Sở Hoằng Du thoải mái hào phóng nói: “Chào Vân phu nhân, muội muội con không nói được, con thay muội ấy chào Vân phu nhân.”
“Ai da, thật ngoan...” Lâm thị lấy lễ gặp mặt ra: “Đừng gọi Vân phu nhân khách sáo như vậy, gọi ta là ngoại bà đi, đây là lễ vật ngoại bà cho các con...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận