Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống

Chương 621 -

Tạ Thế An bị Thu Đồng kéo ra ngoài, ném xuống đất.
Hắn ta lồm cồm bò dậy, ngẩng đầu nói: “Ta tới tiễn Vân đại tướng quân một đoạn đường nhưng vì thân phận không thích hợp nên mới không xuất hiện.”
Ánh mắt Sở Dực lóe lên sự lạnh lẽo.
Ánh mắt sắc lạnh như lưỡi đao sắc bén đánh úp tới chỗ Tạ Thế An.
Hắn ta vô cùng căng thẳng, sát khí của người này quá nặng.
Hắn ta cảm giác được Bình Tây Vương muốn giết hắn ta vì hắn ta xuất hiện ở nơi không nên xuất hiện.
Tạ Thế An không nhịn được lui về sau vài bước, mấp máy môi nói: “Ta vừa mới đến, không nghe thấy gì cả...”
Hắn ta thật sự mới vừa tới quan đạo này, còn chưa kịp nghe ngóng được gì thì Vân Tư Lân và bát hoàng tử đã rời đi...
Sở Dực đương nhiên biết hắn ta vừa mới đến.
Hắn muốn giết Tạ Thế An không phải vì Tạ Thế An xuất hiện ở chỗ này mà là hắn đã muốn xử lý kẻ này từ lâu, lần này Tạ Thế An chỉ là vừa vặn xuất hiện trước mặt hắn mà thôi.
“Vương gia.”
Vân Sơ mở miệng, giữ tay Sở Dực, nhẹ nhàng lắc đầu.
Sở Dực lập tức thu lại sát khí trên người.
Tạ Thế An nhẹ nhàng thở ra.
Vân Sơ bước lên trước hai bước, ánh mắt không ngừng đánh giá hắn ta, lúc nhìn tới cổ áo, nàng mở miệng nói: “Không phải người đã vào phủ Cung Hi Vương làm phụ tá sao, sao còn mặc y phục có mụn vá thế này?”
Tạ Thế An tức khắc thấy khó xử, mất tự nhiên quay đầu sang nơi khác để che đi mụn vá trên cổ áo.
Tuy hắn ta vào được phủ Cung Hi Vương nhưng vì còn nhỏ tuổi mà được Cung Hi Vương tín nhiệm nên gần như luôn bị những người trong vương phủ coi thường khinh nhục.
Tháng nào nhận được tiền tiêu vặt, hắn ta cũng dùng số bạc đó mời mọi người ăn cơm uống rượu vớt vát một chút quan hệ, tránh để mấy người đó nói xấu hắn ta trước mặt Vương gia.
Bạc đều đã dùng để lôi kéo quan hệ, hắn ta chỉ có thể ăn mặc tằn tiện một chút.
Màu sắc của miếng vá trên cổ áo giống hệt màu sắc của bộ xiêm y này, hắn ta không biết vì sao mẫu thân vừa liếc mắt đã nhìn ra.
Có lẽ là mẫu thân quan tâm hắn ta nên mới có thể tinh tế như vậy.
“Xem ra Cung Hi Vương cũng không rộng rãi như người ngoài đồn đãi.” Vân Sơ lắc đầu: “Đó không phải là một nơi tốt.”
Tạ Thế An cười khổ: “Ta còn có thể tới nơi nào nữa chứ?”
Vân Sơ mấp máy môi, muốn nói rồi lại thôi, chỉ đành thở dài: “Ta đã đồng ý giữ bí mật cho nàng rồi, thôi vậy.”
Tạ Thế An nhạy bén cảm giác được “nàng” này hẳn là có liên quan tới hắn ta.
Hắn ta vội nói: “Xin Vương phi nói rõ, ta chắc chắn sẽ không truyền ra ngoài.”
Vân Sơ do dự một hồi rồi nhỏ giọng nói: “Các ngươi là thân tỷ đệ, ta tin ngươi sẽ không nói chuyện này ra ngoài.”
Tạ Thế An đột nhiên khựng lại.
Thân tỷ tỷ Tạ Phinh của hắn ta không phải đang ở hoàng lăng giữ lăng cho An Tĩnh Vương sao, đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ là chết hay là điên rồi...
“Phinh tỷ nhi... nàng...” Vân Sơ dừng một chút rồi nói tiếp: “Bây giờ nàng chính là Ngô thứ phi của Đông Cung.”
“Cái gì?!”
Tạ Thế An vô cùng khiếp sợ.
Hắn ta cho rằng Vân Sơ muốn nói Tạ Phinh đã chết ngoài ý muốn, bảo hắn ta tới hoàng lăng nhặt xác.
Hắn ta còn nghĩ sẽ đích thân đi làm chuyện này hay là sai Tạ Thế Duy đi làm...
Không ngờ tin tức hắn ta nghe được lại là thế này.
Đại tỷ kia của hắn ta trước giờ vẫn luôn là một kẻ không có đầu óc, sao bây giờ lại có thể biến thành hoàng tử phi, trở thành nữ nhân của Thái Tử.
“Ta nghĩ ngươi có thể về dưới trướng của Thái Tử.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Có Phinh nhi lót đường cho ngươi, ngươi trở thành thủ hạ của Thái Tử chắc sẽ đỡ hơn một chút, ít nhất sẽ không cần phải mặc đồ vá như thế này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận